KẾ LÃO BÀ - Trang 405

nhìn Ninh Viễn dỗ dành người kia, bao nhiêu tức giận ban nãy đều tan biến
thành mây khói.

-Đừng sợ, tôi ở đây rồi, em đừng lo.. Nào đừng khóc nữa...

-Hức... Hức..

Ninh Viễn đã quá quen với tình trạng này của vị hôn thê, khẩn trương

ôm cậu ta vào lòng vỗ về. Bởi vì không biết khi nào nhân cách kia quay trở
lại, Ninh Viễn đành bế Liêu Hân đứng dậy, đối với Ninh Dương nói lời xin
lỗi.

-Xin lỗi em, mọi chuyện lại thành ra như vậy...

-Không sao, tôi không thể chấp nhặt người có bệnh được. Cậu ta bị

như vậy lâu chưa?

-Là bẩm sinh đã như vậy rồi. Một bộ phận thời gian cậu ấy có nhận

thức của một người trưởng thành nhưng cũng có khi lại u u mê mê như một
đứa trẻ năm tuổi, không ai có thể biết được khi nào thì nhân cách của Liêu
Hân bị hoán đổi, từ nhỏ đến lớn không ít lần đã xảy ra những chuyện đau
đầu. -Ninh Viễn nhìn con người đang khép nép tựa vào ngực mình, đôi mắt
ngây thơ to tròn của cậu ta quả thực không khác tiểu hài tử là mấy, ngơ ngơ
ngác ngác đến đau lòng. Anh cố gắng tươi cười trấn an Liêu Hân, nhỏ
giọng thì thầm những lời cưng nựng như đang dỗ trẻ con.

Ở bên này, Ninh Dương ái ngại nhìn Ninh Viễn, trong giây phút chợt

hiểu ra tại sao anh lại đồng ý kết hôn với người này. Tấm lòng cao cả của
Ninh Viễn khiến cậu xúc động đến rơi lệ, giọng nói thoáng chút nghèn
nghẹn.

-Ninh Viễn.. tôi đã hiểu ra rồi...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.