KẾ LÃO BÀ - Trang 508

lặng lẽ đưa tay lên ôm mặt khóc to, những giọt nước âm ấm không ngừng
tràn qua kẽ tay rơi xuống đất, vẽ nên những bông hoa xinh đẹp trên nền cát.

"Trạch Vũ...ông đâu rồi...Ra đây ngay cho tôi.."

Ninh Dương khóc mỗi lúc một to, gương mặt xinh đẹp đều đã nhoè

nhoẹt nước mắt, vành mắt đỏ hoe như mắt thỏ, thân thể nhỏ bé không
ngừng run rẩy. Những trận gió biển mạnh mẽ hất lên những lọn tóc của cậu,
thế nhưng vẫn không tài nào thổi khô đi được những giọt nước mặn chát
chực chờ trào ra trên khoé mắt...

-Trạch Vũ..hức...Ông ra đây ngay cho tôi...Hức...Nếu không tôi sẽ bỏ

đi cho ông xem...

-Bảo bối!

Thanh âm đầy lo lắng của Trạch Vũ đột ngột vang lên làm cậu giật

thót, vội vội vàng vàng lau nước mắt nhìn sang. Tấm màn từ từ kéo lên, để
lộ ra bóng hình của nam nhân cậu yêu thương nhất.

Trong ánh trăng huyền ảo, thân ảnh của Trạch Vũ vạch nên trong

không gian một mảng hoàn mỹ. Mái tóc trong gió biển thập phần phiêu dật,
lộ ra những đường nét như tạc tượng trên khuôn mặt nam tính. Đôi mắt của
y ngập tràn ái tình thuần khiết, hướng đến cậu chất chứa không biết bao
nhiêu là cảm xúc, không cần thông qua ngôn từ cũng đủ biểu đạt những yêu
thương mà y dành cho cậu. Trạch Vũ đứng lặng nhìn người vợ y yêu nhất
trong bộ váy cưới, nơi đáy mắt trùng trùng khát khao cùng ngưỡng vọng..

-Bà xã, em đẹp quá...

Đại não trì trệ khiến y không thể tìm ra được từ ngữ nào để nói ra lúc

này. Trạch Vũ bần thần thưởng thức dung nhan diễm lệ của người trước
mặt, biểu lộ phát ngốc thế nhưng lại khả ái bội phần. Y mãi mới thốt nên
được một câu, âu yếm dang rộng vòng tay.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.