KẾ LÃO BÀ - Trang 57

Gương mặt điển trai của Trạch Vũ nổi lên một tia xảo quyệt, từ trong

đáy mắt u tối của y không thể nhìn ra được y đang suy tính cái gì.

-Nơi này tôi đã bao trọn rồi, nếu không có sự đồng ý của tôi thì không

có ai tiến vào đâu, Huống hồ nếu vết thương để lâu sẽ sinh ra nhiễm trùng,
lúc đó sẽ rất khó chữa trị, không biết chừng lại còn phải loại bỏ nữa...

Thiếu niên nghe thấy mấy chữ này sợ đến mức nhảy dựng cả lên, đưa

tay đến sờ sờ mông nghĩ đến một ngày bị hoại tử phải loại bỏ thật thì bản
thân sẽ làm thế nào. Cậu muối mặt chìa tay đến chỗ Trạch Vũ nhỏ giọng
nói:

-Vậy đưa tôi, tôi tự bôi.

-Em nhìn thấy sao?-Trạch Vũ cười cười, nhìn qua không khác gì sắc

lang thứ thiệt. –Đằng nào cả người em có chỗ nào tôi chưa nhìn qua đâu,
còn gì phải ngại nữa.

-Biến thái- Ninh Dương tức mình mắng một câu. Cậu suy đi tính lại,

cuối cùng vươn tay tới khóa quần đồng phục kéo xuống. Sau một hồi, cánh
mông trắng nõn liền lõa lồ trong ánh đèn, dưới ánh sáng mờ ảo mà căng
bóng như trái chín đầu mùa, chỉ cần nhìn cũng đủ khiến người ta rạo rực.
Áo sơ mi đồng phục phủ xuống tạm che đi bộ vị phấn nộn ở đằng trước,
theo mỗi nhịp bước đi khéo léo để lộ ra mị thịt màu hồng xinh đẹp, không
khỏi làm cho Trạch Vũ hít một hơi thật sâu, cố gắng kìm chế bản năng
nguyên thủy của đàn ông bên trong mình.

Mặt Ninh Dương bây giờ đã phiếm hồng như trái đào chín, cậu

ngượng ngùng quay mặt tránh đi ánh mắt nóng rực của Trạch Vũ, tay kéo
kéo vạt áo đồng phục xuống sâu hơn.

Trạch Vũ sau một hồi thẫn thờ liền vỗ vỗ tay lên mặt bàn, chân mày

kiếm khẽ nhếch cao lên:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.