KẺ MÓC TÚI - Trang 14

xe ô tô phải có trách nhiệm tránh mình nên tôi chẳng buồn tránh, anh chàng
lái xe quả là tay nhát gan nên đã vội bẻ lái. Một tòa tháp sắt khổng lồ nằm
sau mấy cây cột điện ở phía trước vẫn bị mưa tạt không ngừng. Tôi đã
tránh không nhìn nhưng hiển nhiên có nhìn hay không thì nó vẫn ở đó.

Khi tôi ra đến ga, có một chiếc taxi không có khách đang ướt đẫm dưới

mưa. Tay tài xế uể oải nhìn phía trước, ánh mắt bất động như đang bị cuốn
vào thứ gì đó. Tôi leo lên cầu thang nhà ga, gập ô lại. Một người vô gia cư
đang nằm tránh rét, tránh mưa đưa mắt nhìn về phía tôi. Hình ảnh của
người đàn ông đó đã trở nên quen thuộc, như thể cứ vào giờ này là ông ta
sẽ có mặt tại địa điểm này. Tim tôi đập mạnh khi nghĩ ánh mắt người đàn
ông đó thật giống ánh mắt Ishikawa, nhưng tuổi và nét mặt thì khác. Song
ánh mắt của người vô gia cư không nhìn vào tôi. Ông ta cứ nhìn phía sau
lưng tôi tựa như có cái gì ở đó. Để gạt bỏ tâm trạng khó chịu, tôi châm
thuốc hút rồi bước xuống cầu thang cũ kỹ đi qua phía bên kia đường ray.

Tôi đi vào cửa hàng tiện lợi, mua thuốc lá và cà phê lon. Khi tôi trả tiền,

nhân viên cửa hàng nhận tiền rồi nói ‘cảm ơn quý khách’ bằng giọng rất to
như bị thần kinh. Tiền này là tôi lấy của gã biến thái trong tàu điện hôm qua
nhưng trước đó thuộc sở hữu của ai thì không biết. Tôi nghĩ chỗ tiền này đã
chứng kiến những giây phút trong cuộc đời của nhiều người. Có thể nó đã ở
hiện trường của một vụ giết người, kẻ giết người đưa cho nhân viên của
hàng ở đâu đó rồi lại được chuyển đến tay một người lương thiện.

Ra khỏi cửa hàng, tôi bắt đầu thấy vô số giọt mưa đang giội xuống người

mình. Cảm giác như bị đám mây dày, khổng lồ từ phía trên ụp xuống, tim
tôi dần dần đập nhanh hơn, tôi gập ngón tay lại trong túi áo. Tôi hình dung
ra cảnh mình bắt một chiếc taxi, đi ra khu phố mua sắm và thò tay vào túi
những người ở khu phố mua sắm đó. Tôi hòa mình vào dòng người, liên
tục cử động các ngón tay nhanh và chính xác nhất có thể… Mưa vẫn rơi,
trống ngực vẫn đập mạnh, nghĩ mình phải đi ra phố mua sắm, tôi cố trấn
tĩnh lại. Tôi lại leo lên cầu thang nhà ga, tự nhủ tiếng bước chân lì lợm
đằng sau chỉ là tiếng vọng, tôi bèn châm lửa hút thuốc. Bóng dáng người
đàn ông vô gia cư đã không còn ở đó nữa. Tim đập nặng nè, chậm chạp, tôi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.