KẺ MÓC TÚI - Trang 94

tôi sẽ lấy cắp tài liệu. Khi cầm bức ảnh lên, trống ngực tôi đập liên hồi. Mắt
ông ta hõm sâu, hai má hóp lại, tóc lưa thưa, tuổi ước chừng bốn mươi. Tôi
nhìn bộ mặt ấy, nghĩ đây là loại người đừng nên dây vào. Từ trước tới giờ,
linh cảm kiểu này của tôi thường ứng nghiệm một cách kỳ lạ. Tôi định hút
thuốc để bình tĩnh lại song bị người tài xế nhắc nhở trong xe cấm hút thuốc
nên tôi xuống xe.

Tôi châm thuốc, bước đi trên con đường xa lạ. Đây là khu dân cư ít đèn

đường với những dãy nhà trọ cũ kỹ. Bỗng dưng điện thoại reo. Tôi bất giác
nhìn quanh. Chỉ có Saeko và Ishikawa biết số điện thoại này. Nhìn màn
hình không hiển thị số, tôi nghe máy thì bên kia vang lên giọng đàn ông.

“… Mày lầm nhanh quá nhỉ! Giờ chỉ còn một người thôi. Mày đã lấy

phong bì trong thùng thư rồi đúng không?”

Giọng ông ta cao và đanh, rất khó chịu.
“… Ai đấy?”
“… Ai thì chắc mày phải đoán ra chứ. Thằng cuối cùng, Yonezawa, tám

giờ tối mai sẽ đến Shinjuku. Hãy hành động ở đó.”

“… Nếu tôi thất bại?”
“… Cho mày hạn đến trước thứ Ba tuần sau. Còn năm ngày nữa. Cũng

nhờ mày mà công việc của bọn tao nhẹ nhàng hơn rất nhiều… Nghe nói
nếu không làm được thì mày sẽ chết. Nhưng đừng nghĩ đến chuyện bỏ
trốn.”

Cô gái trẻ nhuộm tóc vàng dắt chó đi dạo nhìn tôi vẻ nghi ngờ.
“… Lão Kizaki có ở đó không?”
“… Kizaki hả? Không có. Tao không biết ông ta đang ở đâu.”
“Mục đích của lão ta là gì?”
Nghe tôi hỏi, đầu dây bên kia thở hắt ra vẻ mệt mỏi.
“… Không phải vì bộ tài liệu hay vì chiếc bật lửa đúng không?”
“… Đấy không phải việc của mày.”
Có giọng cười của phụ nữ vọng lại từ phía kia đầu dây, tạp âm trong điện

thoại ngày một lớn, rồi điện thoại bị ngắt. Cô gái trẻ dắt chó vẫn nhìn tôi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.