KẺ NẶN BÓNG - Trang 147

quái vật có đến từ Puetto Rico đi chăng nữa thì nó cũng vẫn khủng khiếp,
rình rập, thối nát…

“Giọng nói nào cơ ?”
Những tiếng bước chân rầm rập tiến về phía họ. Sự kinh khiếp bùng

nổ khắp người Sierra. Cô không thể nào nghĩ được gì, không thể kiểm soát
được nhịp tim, gần như không thở được. Cô nhắm mắt lại.

“Chúng đang đến đấy” , Juan thì thầm. “Chúng ta phải làm gì đó !”
“Bao nhiêu đứa ?”
“Hai.”
“Kẻ to con có đó không ?”
“Không. Bọn chúng đều gầy gò, Sierra, chúng ta cần phải…”
“Có… gì đó nữa…” Những con sóng buồn nôn cồn cào cuộn lên

trong cô. Sierra lộn hết các túi, cầu nguyện rằng tay cô sẽ vô tình tìm được
một viên phấn mà Robbie đã nhét vào khi cô không để ý. Thay vào đó, cô
tìm thấy chiếc bút mà Juan đã dùng để viết lời bài hát. Nó sẽ có ích. Ở phía
xa tít tắp, mặt biển vẫn đang vẫy gọi bằng tiếng khóc xa xôi và khẩn cầu,
nhưng giọng nói khủng khiếp gọi tên Sierra đã nhấn chìm gần như tất cả
những thứ khác. Con Hỗn vong đang tới gần. Cô quỳ xuống.

“Em đang làm gì thế ?” , Juan gặng hỏi.
“Em… đang cố” - Sierra khắc một cách điên cuồng lên tấm ván gỗ

với chiếc bút bi, nhưng chỉ có một vài đường nét đứt có thể nhìn thấy được
- “vẽ cái gì đó để em có thể nặn bóng vào.”

Cô có thể liếc thấy Juan đang lắc đầu bối rối. “Sierra, chúng ta

không có thời gian cho việc đó đâu. Đi nào.”

Cuối cùng Sierra cũng vẽ ra được một hình gì đó và giơ tay trái lên

không trung, cố gắng quên đi sự sợ hãi đang gào thét bên trong mình.

“Sierra !” , Juan hét jhex.
Cô chạm tay vào bức vẽ và nhắm mắt lại. Không có gì xảy ra cả.

Vài giây đã trôi qua, những tiếng bước chân tới gần hơn.

“Anh phải làm gì đó thôi” , Juan nói. “Không thể cứ chờ ở đây chó

chúng đến bắt được.” Trước khi Sierra kịp ngăn cản, anh đã rút ra con dao
bỏ túi ra và chạy lên lối đi lát gỗ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.