KẺ NẶN SÁP - Trang 107

“Vâng.” Roz quan sát anh ta chọn loại cà phê chè đen và múc vài muỗng

bỏ vào máy pha cà phê kiểu Pháp. “Tôi muốn nói chuyện với anh hơn. Cảnh
sát luôn nổi tiếng là khó moi thông tin. Chắc tôi phải mất mấy tuần mới
phỏng vấn Wyatt được. Nếu anh không thích, tôi sẽ không trích dẫn lời anh,
cũng không nêu tên, và anh sẽ được đọc bản thảo cuối cùng trước khi đem
in.” Cô gượng cười, “Mà biết đâu, những điều anh nói sẽ thuyết phục được
tôi không viết nữa.”

Hawksley nhìn Roz, lơ đãng gãi gãi ngực qua lớp áo mỏng, rồi quyết

định, “Thôi được, tôi sẽ kể cho cô nghe những gì mình còn nhớ, nhưng cô
cần xác minh lại đấy. Chuyện xảy ra cũng lâu rồi và tôi không hoàn toàn tự
tin vào trí nhớ của mình. Tôi nên bắt đầu từ đâu nhỉ?”

“Từ cú điện thoại Olive gọi cho cảnh sát.”
Hawksley đợi ấm nước reo, đổ vào máy pha cà phê và đặt trở lại bàn, “Đó

là cuộc gọi vào đường dây nóng 999. Olive tra số trong danh bạ và gọi đến
cảnh sát trực ban.” Anh ta lắc lắc đầu như để xóc lại mớ hồi ức, “Thoạt đầu,
tôi cứ ngỡ đó chi là một trò đùa vì trung sĩ trực ban chẳng hiểu nổi lời cô
ta.”

Hawksley đang mặc lại áo khoác để chuẩn bị rời ca trực thì cậu trung sĩ trực
ban bước vào và đưa cho anh một mảnh giấy có ghi địa chi, “Giúp tôi một
việc được không, Hal, kiểm tra giùm địa chỉ này trên đường về nhà. Đó là
đường Leven. Anh có đi qua mà. Một mụ điên nào đó đang khóc lóc trên
điện thoại về vài cái đùi gà trên sàn bếp.”

Hawksley nhăn mặt, “Và muốn cảnh sát đến vứt giùm hả?”
Cậu trung sĩ cười nhăn nhở, “Chắc mụ ta ăn chay. Anh là chuyên gia về

ẩm thực mà. Tới giải quyết đi, nhớ chừng mực nhé.”

Hawksley ngờ vực nhìn cậu ta, “Có phải chơi xỏ tôi không đấy?”
“Không, tôi thề.” Cậu ta cười khùng khục, “Xem này, đây rõ là một ca

tâm thần. Ở đâu chẳng có mấy người như thế, thật tội nghiệp. Cứ làm theo

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.