KẺ NẶN SÁP - Trang 109

dày. Chúa ơi! Chúa ơi! Cô ta điên đến mức nào vậy? Liệu có điên đến mức
lấy rìu chém anh luôn không? “Vì Chúa, tới đây nhanh lên đi.” Anh hét vào
bộ đàm, “Khẩn cấp lắm.”

Anh đợi ở bên ngoài, quá sợ hãi đến mức không dám trở vào nhà. Olive

vẫn thản nhiên nhìn anh, “Tôi sẽ không làm hại anh đâu. Chẳng có gì phải
sợ cả.”

Anh lau mồ hôi trán, “Họ là ai vậy, Olive?”
“Mẹ và em gái tôi.” Cô ta nhìn xuống hai bàn tay mình, “Chúng tôi đã cãi

vã.”

Miệng anh khô khốc vì sốc và sợ hãi, “Thôi được rồi.”
Hai hàng nước mắt lăn dài trên đôi má núng nính của người phụ nữ, “Tôi

không cố ý. Chúng tôi đã tranh cãi. Mẹ tôi nổi điên lên với tôi. Liệu tôi có
nên tự thú luôn bây giờ không?”

Anh lắc đầu, “Không cần phải vội.”
Olive nhìn anh không chớp mát, nước mắt khô lại thành từng vệt lem luốc

trên mặt. “Liệu các anh có thể chuyển xác họ đi trước khi bố tôi về nhà được
không?” Cô ta hỏi anh sau một quãng im lặng, “Tôi nghĩ như thế sẽ tốt
hơn.”

Hawksley cảm thấy cơn phẫn uất dâng đầy cổ họng, “Cô nghĩ khi nào ông

ta sẽ về nhà?”

“Ông ấy tan làm lúc 3 giờ. Ông ấy làm bán thời gian.”
Anh vô thức liếc nhìn đồng hồ. Trí não đã hoàn toàn tê liệt. “Còn hai

mươi phút thôi.”

Trông Olive rất điềm tĩnh. “Vậy một cảnh sát có thể đến đó và giải thích

cho ông ấy những chuyện đã xảy ra. Như thế sẽ tốt hơn,” cô ta nhắc lại. Họ
nghe thấy tiếng còi báo động vẳng tới gần. “Làm ơn,” cô khẩn thiết nài nỉ.

Hawksley gật đầu, “Tôi sẽ sắp xếp. Ông ấy làm việc ở đâu?”
“Carters Haulage. Ở khu Docks.”
Hawksley chuyển lại lời nhắn trong khi hai chiếc xe cảnh sát hụ còi ầm ĩ

và liên tục nháy đèn rẽ ở góc đường và tiến vào số nhà 22. Khắp con phố,
mấy cánh cửa thi nhau bật mở và những khuôn mặt hiếu kì ló ra ngoài.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.