KẺ NẶN SÁP - Trang 110

Hawksley tắt bộ đàm và nhìn Olive, “Xong rồi đấy. Cô không phải lo lắng
cho bố mình nữa.”

Một giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt lem nhem của cô ta, “Tôi có

nên đi pha trà không?”

Hawksley nhớ lại khung cảnh trong bếp, “Tốt hơn hết là không.”
Còi hụ tắt ngấm khi cảnh sát bước xuống khỏi xe.
“Tôi xin lỗi vì đã gây nhiều phiền phức thế này,” Olive nói vào thinh

không.

Sau đó cô ta nói rất ít. Nhưng sau này hồi tưởng lại, Hawksley nghĩ có thể

là do không ai bắt chuyện với cô ta nữa. Olive bị giữ trong phòng khách, với
một nữ cảnh sát canh chừng. Cô ta đờ đẫn ngồi im ở đó, quan sát những
người đi ra đi vào qua cánh cửa mở. Dù ý thức được những nỗi kinh hoàng
càng lúc càng tăng đang vây lấy mình, chắc cô ta cũng không thể hiện ra.
Thời gian trôi qua, dấu hiệu của cảm xúc tan biến dần khỏi gương mặt, trông
cô ta không biểu lộ chút tiếc thương hay hối hận nào. Đối mặt với thái độ
hoàn toàn thờ ơ như vậy, người bình thường sẽ nói cô ta mất trí.

“Nhưng cô ta đã khóc trước mặt anh,” Roz chen ngang. “Vậy anh có nghĩ cô
ta mất trí không?”

“Tôi đã ở trong căn bếp đó hai tiếng đồng hồ cùng nhân viên giám định tử

thi, cố gắng tìm ra trình tự sự việc từ đống máu me tóe tung trên sàn, trên
bàn và đồ bếp. Kế đó, sau khi đã chụp ảnh lại, chúng tôi bắt tay vào công
việc ghê rợn là phân định xem phần thân thể nào là của ai. Tất nhiên, tôi
nghĩ cô ta mất trí. Không một người bình thường nào lại có thể hành động
như thế.”

Roz nhay nhay đầu bút chì, “Đây là điểm cần thắc mắc. Tất cả những gì

anh vừa nói là hành động đó thật điên rồ. Còn tôi muốn hỏi anh, qua tiếp xúc
với Olive, bản thân anh có thấy cô ta bị điên không.”

“Cô đang lý sự cùn rồi. Theo tôi thấy, hai việc đó chẳng khác gì nhau cả.

Đúng, tôi nghĩ Olive bị điên. Đó là lý do vì sao chúng tôi phải cẩn thận đợi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.