KẺ NẶN SÁP - Trang 142

hàng rào dây thép gai này. “Cậu định thoát khỏi nhà tù bằng cách nào? Cậu
đã quyết định chưa?”

“Vẫn chưa.”
“Có lẽ cậu nên làm như Olive vừa làm.” Iris nhẹ nhàng nói.
“Là gì?”
“Cho phép ai đó bước vào thế giới của cậu.”

Olive đợi ở cửa buồng giam hai tiếng đồng hồ. Một trong các giám thị tò mò
dừng lại hỏi chuyện cô ta, “Mọi chuyện vẫn ổn chứ, Olive?”

Người phụ nữ béo mập nhìn lại, “Hôm nay là thứ mấy?”
“Thứ Hai.”
“Tôi cũng nghĩ thế.” Giọng cô ta có vẻ giận dữ.
Giám thị chau mày, “Cô chắc là mọi chuyện vẫn ổn chứ?”
“Ừm.”
“Cô đang đợi ai đến thăm chăng?”
“Không. Tôi đang đói. Bữa nay ăn gì?”
“Pizza.” Khi xác nhận mọi sự vẫn bình thường, giám thị rời đi. Cũng có

lý. Chẳng thời điểm nào trong ngày Olive không thấy đói. Việc đe dọa cắt
khẩu phần ăn là cách duy nhất để kiềm chế cô ta. Một lần, giám thị y tế đã
cố gắng thuyết phục Olive về lợi ích của ăn kiêng. Nhưng sau đó, ông ta
phải run rẩy rời đi và không bao giờ dám thử lại lần nữa. Olive khao khát
thức ăn chẳng khác nào con nghiện thèm ma túy.

Cuối cùng, Iris ở lại một tuần và lấp đầy phòng chờ tạm bợ trống trơn của
Roz bằng đống hành lý kềnh càng của mình, khiến cho hóa đơn cước điện
thoại dài dằng dặc vì hàng tá cuộc gọi cho khách hàng cả trong và ngoài
nước, phủ đầy bàn với đủ loại tạp chí, làm rơi rớt tàn thuốc khắp sàn, mang
về những bó hoa lớn rồi vứt ở bồn rửa vì không tìm thấy chiếc lọ nào để

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.