KẺ NẶN SÁP - Trang 210

Roz nín thở và đếm đến mười, băn khoăn không biết sự hòa nhã hay tính

tự chủ của cô sẽ bốc hơi trước. “Làm sao ông có thể chịu đựng nổi cuộc
sống như thế này?” Lời lẽ cứ thế vô tình tuôn ra từ miệng cô, hệt như bà
Clarke khi nãy, “Tôi xin lỗi.” Cô thoáng thấy sự căng thẳng trên gương mặt
ông ta, “Tôi thật thô lỗ quá.”

“Khi chỉ có hai chúng tôi với nhau thì mọi chuyện không đến nồi tệ lắm.

Tôi chỉ cần lờ đi là được.” Ông ta thở dài, “Tại sao cô lại đến đây? Tôi cứ
nghĩ đã bỏ tất cả lại phía sau. Tôi chẳng thể làm gì cho Olive đâu. Robert đã
từng cố gắng giúp nhưng cô ta còn không thèm chấp nhận. Tại sao cô ta lại
bảo cô đến đây?”

“Thật quá đáng!” Bà vợ lẩm bẩm.
“Olive không bảo, mà là tự tôi tìm đến. Nghe này,” cô nói và nhìn bà

Clarke. “Có chỗ nào để nói chuyện riêng không?”

“Chẳng có gì để nói cả.”
“Có đấy, ông là bạn của Robert. Hẳn ông phải biết rõ về gia đình ấy hơn

bất cứ ai. Tôi đang viết một cuốn sách,” cô nhớ lại những lời giải thích với
bà Clarke. “Và tôi không thể hoàn thành nếu không ai nói cho tôi biết về
Gwen và Robert.”

Cô lại khiến ông ta choáng váng lần nữa. “Lũ phóng viên chó má!” Ông

ta văng tục, “Tôi chẳng việc gì phải làm theo ý cô cả. Đi khỏi đây ngay, nếu
không tôi sẽ gọi cảnh sát.”

Bà Clarke thút thít khóc vì sợ hãi. “Đừng gọi cảnh sát. Không, không,

không. Tôi sợ cảnh sát.” Bà ta nhìn chằm chằm vào vị khách, “Tôi sợ cảnh
sát.”

Ắt là có lý do, Roz tự hỏi phải chăng vụ giết người đã khiến bà già trở nên

quẫn trí? Có phải cũng là lý do khiến họ chuyển đi? Cô cầm cặp táp và túi
xách lên, “Tôi không phải là phóng viên chó má, ông Clarke ạ. Tôi chỉ đang
cố giúp Olive thôi.”

“Vô vọng rồi.” Ông ta nhìn bà vợ, “Olive đã hủy hoại mọi thứ.”
“Tôi không nghĩ thế.”
“Làm ơn đi đi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.