KẺ NẶN SÁP - Trang 69

“Thôi, để tôi tiễn cô về.”
Roz hít một hơi thật sâu, “Vậy tại sao anh muốn tôi lên gác?”
“Tôi sống ở căn hộ trên đó và tôi cần đi tắm.”
“Anh muốn tôi đi theo để làm gì?”
Hawksley thở dài, “Nếu cô còn nhớ, thì chính cô là người tới đây để tìm

gặp tôi, Rosalind ạ. Tôi chưa gặp người phụ nữ nào gai góc khó chịu thế
này.”

“Gai góc!” Cô nhại lại, “Trời đất, thật nực cười hết sức. Anh bốc mùi như

cá ươn, rõ ràng vừa mới đánh lộn, rồi náu mình trong bóng tối, than thở về
việc ế khách, rồi lại đuổi khéo họ đi khi họ xuất hiện. Anh bắt tôi ngồi đây
năm phút liền không được cử động, rồi lại cố lôi kéo tôi lên trên tầng…” Cô
dừng lại lấy hơi, “Tôi nghĩ chắc mình điên mất.”

“Ồ, tuyệt vời! Tôi cũng chỉ cần có thế thôi.” Anh ta lại tóm lấy tay cô, “Đi

nào, tôi sẽ không làm gì cô đâu. Vì thật lòng, tôi nghĩ hiện mình không đủ
sức. Sao vậy?”

Roz loạng choạng bước theo anh ta, “Cả ngày nay tôi chưa ăn gì.”
“Ồ, tôi cũng chẳng khá hơn.” Hawksley dẫn cô qua căn bếp tù mù và mở

cánh cửa phụ, vươn qua người cô để bật vài bóng đèn. “Lên lầu đi,” anh ta
nói với cô. “Và nhà tắm ở bên phải.”

Tiếng cửa khóa vang lên hai lần sau lưng Roz, nhưng cô không để tâm

được nữa. Cô ngồi sụp xuống bồn cầu, kẹp đầu mình giữa hai gối cho qua
cơn buồn nôn.

Đèn sáng. “Đây. Uống đi. Nước đấy.” Hawksley ngồi xổm trên sàn ngay

phía trước Roz và quan sát gương mặt trắng bệch của cô. Lúc này, làn da cô
trông như thạch cao màu kem và đôi mắt sẫm lại như trái mận gai. Một vẻ
đẹp băng giá, Hawksley nghĩ. “Cô có muốn nói về chuyện đó không?”

“Chuyện gì?”
“Bất kể chuyện gì làm cô buồn đến thế.”
Cô nhấp một chút nước, “Tôi không buồn. Tôi đói.”
Hawksley đặt tay lên đầu gối và đẩy người đứng dậy, “Được thôi. Đi ăn

nào. Bít tết thăn bò thì sao?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.