KẺ PHÁ ĐÁM - Trang 12

- Mẹ nên nói mẹ không muốn làm cho chị ấy buồn – Carrie chỉnh lời
mẹ.
- Carrie, con đừng nói cái giọng ấy với mẹ.
Cô ân hận, cúi đầu, xúc miếng bánh bỏ vào đĩa.
- Vâng, thưa mẹ.
Jilly đốp lại:
- Tôi không nghĩ đến chuyện ngừa thai. Tôi đã đến ông bác sĩ ở
Jacksonville để phá thai, nhưng ông không chịu laays ra, vì ông ta nói cái
thai đã lớn.
- Lola ngồi phịch xuống ghế, đưa tay che mặt.
- Mày có đi bác sĩ…
Jilly không quan tâmđến vấn đề này nữa. Cô đi vào phòng khách, ngồi vào
ghế nệm dài, lấy cái điều khiển tivi, bật lên xem.
- Chị ta gây nên nhiều chuyện phiền phức rồi bỏ đi, Carrie nói, để mọi
chuyện cho chúng ta lo liệu. Khôn đấy chứ!
- Đừng nói thế, Carrie,- Lola nài nỉ. Bà chà xát bộ lông mày như để
làm dịu cơn đau đầu, rồi nói: - Jilly không bao giờ chịu suy nghĩ chín chắn
khi làm việc gì.
- Tại sao lại thế? Chị ấy phải biết sữa đổi tật xấu chứ. Mẹ đã bỏ qua
hết thảy các tội lỗi của chị ấy chỉ vì mẹ không thể nghiêm khắc với chị ấy.
Con nghĩ mẹ đã sợ chị.
- Nói thế thật kỳ cục, - Lola lớn tiếng đáp lại. Bà đứng dạy khỏi bàn,
đi vào bếp để rữa đĩa. – Chúng ta là một gia đình, chúng ta phải cho qua
một chuyện như thế này, - Bà nói lớn cho Carrie ở ngoài nghe.- Con phải
giúp đỡ thôi, Carrie à. Chị con cần sự nâng đỡ về tinh thần.
- Carrie nắm chặt hai tay, bực tức. Biết làm sao cho mẹ cô mở mắt
nhìn thấy đứa con trắc nết, ích kỷ mà bà đã nhọc công nuôi dưỡng. Tại sao
bà không thấy sự thật?
Mùa hè năm đó là một kỷ niệm đau buồn. Jilly là cơn ác mộng khủng khiếp
thường xuyên của cô, và mẹ họ đã tất bật làm lụng để phục vụ cho cô ta.
May thay, Carrie có công việc làm mùa hè ở quán bà Sammy và Grille, cô
đã làm rất nhiều giờ trong ngày để khỏi về nhà.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.