KẺ PHÁ ĐÁM - Trang 125

Có lẽ Carrie đã dùng anh ta trong việc quảng cáo trên truyền hình, và có thể
vì anh ta ở trong vùng này, biết dì cô đến nghỉ ở suối nước khoáng, nên ghé
đến hỏi thăm. Hay có thể anh ta đang thất nghiệp, tìm đến gặp dì cô để xin
việc.
Avery rất có cảm tình với các nam diễn viên vì họ đã cạnh tranh rất quyết
liệt trên lĩnh vực nghệ thuật, và số phận của họ rất bấp bênh. Tỷ lệ thua
cuộc trên đấu trường ở Holywood rất lớn. Cô quyết định sẽ cố gắng hết sức
để giúp đỡ anh ta. Cô đợi anh đến rất gần mới đưa tay ra bắt và giới thiệu:
- Tôi tên là Avery Delaney. - Ồ phải, quả anh ta là diễn viên. Vẻ mặt
anh ta ưu tư lạnh lùng.
Anh bắt tay cô.
- Tôi tên là John Paul Renard. – Anh có giọng miền Nam trầm, tuyệt
diệu.
Cặp mắt anh thật lớn. Màu xám nhạt. Cô không thế tưởng tượng anh nắm
cuộn khăn giấy trong chương trình quảng cáo trên tivi. Nắm chất nổ thì có
thể, nắm khăn giấy thì không.
Ngôn ngữ của cơ thể anh làm cho cô thích thú. Anh quay người để đưa
lưng vào quầy rồi đưa mắt nhìn quanh tiền sảnh. Cô có cảm giác kỳ lạ là
anh đang nhớ từng khuôn mặt.
- Anh là bạn với dì Carrie của tôi phải không?
- Phải.
Không giải thích thêm, không rào đón gì hết.
- Anh là diễn viên phải không?
Câu hỏi làm cho anh ta ngạc nhiên, anh cười đáp:
- Không.
- Ồ… tôi nghĩ… thế anh làm nghề gì? – Lạy Chúa, khi ai hỏi cô như
thế cô rất ghét, thế nhưng anh chàng khổng lồ này, không những không
thèm quan tâm quay mặt nhìn cô mà lại còn trả lời một cách rất bình tĩnh.
- Tôi làm thợ mộc.
Khó tin quá.
- Thợ mộc à?
- Ờ ờ. – Anh trả lời, giọng rề rề, rồi nhìn vào mắt cô. Cô cảm thất mặt

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.