KẺ PHÁ ĐÁM - Trang 129

cho Oliver dời bước. Anh ta rời khỏi chiếc máy vi tính, ra khỏi quầy, đi dọc
theo hành lang.
John Paul không để Avery có thì giờ để hỏi han tranh cãi. Anh ta tộng đồ
đạc của cô vào lại ba lô rồi nắm tay cô kéo đi.
- Ta đi. Tôi biết đường.
- Tôi có thể giải quyết được việc này, ông Renard, ông khỏi cần…
- Gọi tôi là John Paul. – Anh dẫn cô đi khỏi quầy, theo một hành lang
dài trải thảm đỏ.
Cô vùng ra khỏi anh ta, theo anh đến cửa phòng ông quản lý rồi bướng bỉnh
hỏi anh:
- Tôi muốn hỏi anh câu này: Tại sao anh biết dì tôi?
Anh hỏi lại cô:
- Tại sao cô không nói cho dượng cô biết dì cô đã mất tích?
- Tôi không muốn ông ta lo lắng. Tôi không biết chắc dì tôi có mất
tích hay không?
- Vậy thì bà ấy ở đâu?
Câu hỏi hay. Có lẽ Carrie đang say sưa hưởng hoa trinh nữ trên đỉnh núi.
Quên chuyện Avery lo cuống lên vì bà. Không, Carrie không vô tâm như
thế đâu. Chắc có chuyện gì không ổn rồi.
- Tôi không biết dì ấy ở đâu, nhưng tôi sẽ gọi và tìm ra.
- Tại sao bà ấy hủy chỗ giữ trước? Người thư ký nói có một phụ nữ
gọi…
- Chắc khách sạn làm ăn tắc trách về các chỗ giữ trước của chúng tôi.
Ông khỏi cần ở đây làm gì. Nếu ông muốn để số điện thoại của ông ở lại
đây, tôi tin chắc Carrie sẽ gọi cho ông. Chỉ lát nữa thôi có lẽ dì ấy đi vào
tiền sảnh với cớ viện ra rất quái đản.
Cô không tin một chút gì về chuyện cô vừa nói, nhưng cô hy vọng anh ta
nghe theo và bỏ đi.
- Vậy tôi sẽ đợi với cô cho đến khi bà ấy đến đây.
Cô chịu thua. Anh ta kiên trì hơn cô nữa. Cô muốn biết sau khi đã biết dì cô
ở đâu, chương trình của anh ta sẽ như thế nào.
Mười phút sau, cô ngồi sau chiếc ghế bàn trang hoàng mỹ thuật của ông

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.