KẺ PHÁ ĐÁM - Trang 181

Bỗng cô nghe có tiếng gì văng vẳng bên tai, cô bèn hạ cửa kính xuống, lắng
nghe.
- Anh có nghe gì không?
John Paul tắt máy sưởi, hạ cửa kính xuống, rồi gật đầu. Âm thanh nghe như
tiếng nước chảy róc rách.
- Nếu chúng ta đến gần sông tức chúng ta đã đi xa hơn tôi nghĩ. Có lẽ
đó là một phụ lưu. Tiếng nước chảy nghe như tiếng thác đổ.
Họ đến ngã tư đường nữa. Ngã tư này có dấu vết xe chạy nhiều hơn ngã tư
trước. Và có tấm biển đóng trên thân cây: Quán Quê may mắn cuối cùng.
Bán bia và cho thuê bè. Dưới tấm biển là mũi tên chỉ về phía tây.
Con đường uốn khúc chạy xuống. Khi họ chạy băng qua rừng lần nữa, xe
va phải đường rãnh thật sâu khiến họ lắc lư mạnh.
- Quán này chắc nằm ở khúc đường quành bên bờ sông, - anh nói vừa
lái xe băng qua đường, chạy vào trong đám rừng ở bên kia. Bên này rộng
rãi có đủ chỗ cho xe quay lui. Hài lòng vì tìm được chỗ khuất tịch xa
đường, anh dừng xe và tắt máy.
- Chúng ta còn mấy phút nữa?
- Mười hai phút, - cô đáp. – Anh tin quán bán hàng ấy là chỗ hẹn à?
- Chắc là chỗ ấy. Đấy là chỗ duy nhất thôi, phải không?
Anh nói đúng. Lạy Chúa, xin Chúa cho anh ấy nghĩ đúng. Cô có thể hình
dung ngôi nhà quê mùa nho nhỏ trong rừng. nó nằm bên bờ sông có thể ghé
vào để mua đồ.
Anh tháo dây buộc chỗ ngồi, đưa tay xuống dưới ghế lấy ra khẩu súng SIG
Sauer. Khi cô thấy khẩu súng, cô há hốc mồm.
Anh tảng lờ không để ý đến vẻ ngạc nhiên của cô, anh nói:
- Tôi để chìa khóa xe tại đây. Nếu cô nghe có tiếng súng nổ, cô lái
nhanh ra khỏi đây, nghe không?
Cô không muốn rời khỏi anh, nhưng cô nghĩ nếu cô nói thế, anh sẽ không
nghe lời cô, cho nên cô chỉ gật đầu.
Khi anh mở cửa xe, cô hỏi:
- Súng có đạn chưa?
- Có chứ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.