KẺ PHÁ ĐÁM - Trang 189

bao. Cô hỏi Kenny:
- Anh làm gì với khẩu Magnum này? Anh có giấy phép không?
- Việc này chẳng quan hệ gì đến cô, đừng chõ mũi vào.
Vẻ mặt thật thà của gã biến mất. Chân tướng của gã lộ ra ngoài. Mặt Kenny
nhăn nhó vì tức giận, và gã nói:
- Tôi không muốn làm việc cho ai đấy là quyền của tôi, và nếu tôi
muốn có khẩu súng nạp đạp ở trong nhà, tôi có quyền giữ nó. Bây giờ tôi
có thể quay lại chứ? Cổ tôi bị tê cứng. Quí vị có thể dùng điện thoại của tôi.
Tôi chỉ sợ…quí vị gọi đi xa, ông anh họ George của tôi, ổng là chủ nhân
quán này, khi thấy hóa đơn thế nào ổng cũng nói:- "Kenny, chú trả món tiền
này đi".
- George ở đâu rồi? – Avery hỏi.
- Ông bị con gấu nâu già tấn công. Ông không biết có nó đến cho đến
khi ông thấy con của nó. Bây giờ tôi có thể quay người lại, bỏ hai tay
xuống được không? Quí vị thấy tôi đã hợp tác, và quí vị đã lấy súng của tôi
rồi.
- Thôi được rồi, - John Paul đáp.
Avery đang đi đến máy điện thoại, thì bỗng cô liếc mắt nhìn thấy cái ví
đựng tiền của đàn bà nằm thòi ra giữa hai tờ phiếu ghi tiền buôn bán ở
trong sọt rác, để bên cạnh quầy thu ngân. Cô cúi xuống lươmh lên. Bỗng cô
nín thở, cái ví mới màu đen của hãng Prada. Carrie dùng các thứ do Prada
sản xuất.
Kenny nhìn John Paul.
- Nếu anh định ăn cướp của tôi, thì xin nói cho anh biết là tôi không có
nhiều tiền mặt đâu. Có lẽ chỉ có chừng hai tờ 100 đô la và 40 đồng tiền lẻ
thôi.
- Anh nhận các tờ 100 đôla ở đâu? John Paul hỏi.
- Của khách.
- Tôi không đến đây để ăn cướp của anh đâu. – Avery nói. Cô mở cái
ví ra, thấy trong ví không có gì hết, cô đưa cho John Paul thấy. – Tôi tin là
cái ví này của dì tôi.
Kenny chụp lấy cô từ phía sau. Gã ôm cứng quanh người cô, nâng bổng cô

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.