KẺ PHÁ ĐÁM - Trang 198

- Đích xác là bao nhiêu?
- Mười ngàn. – Chuyện nói láo dễ thật.
Chrystal có vẻ nghi ngờ.
- Làm sao tôi biết cô sẽ không lấy hết số tiền ấy?
- Vì tôi là nhân viên FBI, - cô đáp. – Thẻ chứng minh của tôi ở trong
xe. Chị muốn tôi đi lấy cho chị xem không?
- Lẽ ra tôi nên nghĩ đến điều này mới phải, - chị ta càu nhàu nói. –
Trông cô hách dịch đủ thứ. Cô khỏi cần đưa cho tôi xem huy hiệu. Tôi tin
cô. Cô có cái vẻ của nhân viên FBI, và cú né tránh của môn võ Karate tài
tình cô dùng trong phòng của tôi đã làm cho tôi nghi ngờ rồi. Đáng ra tôi
phải chú ý đến những điều tôi nghi ngờ mới đúng.
Chị ta nói cô né tránh tài tình à? Avery nhớ cô đã bước sang một bên để
tránh chị ta thôi.
- Chị là người rất láu lỉnh, - cô nói châm biếm.
- Bây giờ cô hãy nói cho tôi nghe về số tiền ấy đi. Có phải sẽ có tất cả
đúng 15 ngàn không?
- Đúng.
Chrystal liếc mắt nhìn Avery.
- Và cô nói tôi chỉ cần gọi số điện thoại ấy thôi.
- Phải, và cô phải…
Chrystal cắt ngang lời cô. Chị ta nhìn số điện thoại trên tờ giấy rồi nói:
- Khoan đã. Số này là gọi đường dài rồi. Tôi có được trả lại tiền cước
không?
- Được.
- Được rồi, tôi sẽ gọi, nhưng thú thực với cô, tôi vẫn không hiểu được
chuyện này. Cô có thể dùng điện thoại ở đây, - chị ta nói vừa chỉ vào quầy.
– Có gì không ổn sao?
Cô không để mất thì giờ nói cho Chrystal biết rằng có thể đường dây của
máy điện thoại này đã bị gắn máy nghe lén. Cô đáp:
- Chị không được dùng điện thoại này. Đợi chừng hai mươi phút nữa,
chị hãy lái chiếc xe tải nhỏ của chị đến nơi nào có điện thoại gần nhất để
gọi:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.