KẺ PHÁ ĐÁM - Trang 211

- Thế à? Mắt cô thì sao?
- Chúng như thế nào?
- Có trang điểm phải không?
Cô lắc đầu.
- Không.
- Đừng đùa!
- Có phải anh cố ý làm ra vẻ mình ngây ngô không?
- Này nhé, tôi chỉ tổng hợp vấn đề thôi, được không? Kenny nói người
đàn bà rất đẹp, đẹp mê hồn.
- Rồi sao nữa? Cô hỏi.
Anh nhún vai.
- Mới đây cô có soi gương không? Chắc cô biết…
- Biết cái gì? – Cô hỏi khi thấy anh không nói tiếp.
Anh cau mày nhìn cô.
- Quỷ thật, cô gái…Mẹ kiếp, cô quá đẹp!
Đấy là lời khen mỉa mai, hằn học nhất đối với cô, và điều kỳ lạ thay là cô
không thấy buồn. Đây là lần đầu tiên cô cảm thấy không cần dùng đến bài
thuyết giảng cô ưa thích nhất để nói rằng vẻ ngoài của con người không
quan trọng chút nào hết.
Cô buộc lòng phải nghĩ đến vấn đề khó khăn trước mắt.
- Dữ liệu không đủ để tạo thành kết luận.
- Xì, giọng cô nghe như cái máy tính. Nhiều thứ không lập lên được.
Cô gật đầu đồng ý. Bụng cô đau thắt. Cô cảm thấy như có cục than đỏ nằm
trong thực quản. Cô lấy cái xách, tìm thuốc chống axit, lấy chai nước và hai
thỏi sinh tố. Cô mở chai nước, bỏ hai viên thuốc vào miệng, nuốt. Rồi cô
đưa chai nước cho John Paul và mở một thỏi sinh tố cho anh.
- Cám ơn, - Anh nói sau khi đã uống một hơi nước dài. Anh cắn một
miếng nơi thỏi sinh tố rồi uống một ngụm nước rồi nuốt xuống. – Có mùi
vị như giấy cattông.
- Anh được ưu tiên đấy.
Anh cười, nụ cười chỉ chưa đầy nữa giây nhưng cô vẫn thấy và có phản
ứng. Cô ngạc nhiên về mình. Mới cách đây một giờ, cô không thể chịu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.