KẺ PHÁ ĐÁM - Trang 243

- Sao? Anne hỏi. Ánh mắt bà ta lại có vẻ cảnh giác.
- Có bánh bích qui không?
- Không. Tôi nghĩ chắc không có.
- Bà có Eric rất may mắn, - Sara nói.
Carrie sặc xúp. Bà nói láo.
- Vâng bà may đấy. Mà ông ấy không đi suối nước khoáng với bà thì
thật bậy.
- Tôi đã cố nói anh ấy đi, - bà đáp. – Ảnh để cho tôi được tự do một
tuần như món quà sinh nhật của tôi. Anh muốn tôi nghỉ ngơi, thư giãn, và
khi tôi trở về, chúng tôi sẽ đi bác sĩ để xem phải làm gì. Tôi sợ đi như thế
này quá tốn kém, nhưng Eric không chịu nghe. Ảnh nói nếu phải tiêu tiền
mà tôi được khỏe thì tốn kém bao nhiêu cũng được.
Đồ chó đẻ, Carrie nghĩ thầm. Hắn muốn loại bà, nhưng Anne, có lẽ vẫn còn
hoảng sợ, không chấp nhận sự thật, cho nên bà ta đã vẻ nên hình ảnh đáng
yêu của người chồng thân thương. Có phải hắn có gửi thư cho bà, hay là
hắn muốn bà chết mà không biết hắn là người có trách nhiệm?
Sara lên tiếng cắt đứt dòng suy nghĩ của Carrie.
- Chúng ta sẽ ra khỏi đây trước khi trời sáng.
- Hai tay tôi bị thương, tay bà cũng thế. Nắm dây leo xuống.
- Chúng ta xoay xở được hết.
- Anne, bà có mang theo áo quần tập thể dục không? – Carrie hỏi. – bà
không thể leo xuống núi bằng giày cao gót hay bằng dép đang mang ấy
được đâu.
- Không, không được.
- Sara hay tôi sẽ đưa áo cho bà mượn để mặc. – Carrie nói.
Thái độ của cô đối với Anne cơ bản đã thay đổi. Cô đề nghị với bà ta:
- Yêu cầu bà gói theo một ít thực phẩm và hộp thuốc sơ cứu.
Sara nói:
- Bà có thể dùng cái ba lô của tôi. Nó ở trên tủ của tôi, nhưng tôi
không có sức để lên lầu được nữa.
- Ồ , để tôi đi lấy cho. Tôi thích làm việc. Đừng đụng đến bác đĩa nhé
– Anne nói, vừa vội vã ra khỏi nhà bếp. – Để đấy tôi rữa cho.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.