KẺ PHÁ ĐÁM - Trang 276

thoại để kiểm chứng xem John Paul là người như anh tự giới thiệu không.
Khi ông đã nhận được thông tin cần biết, thái độ của ông liền cởi mở, thân
ái hơn.
- Binh sĩ đang trên đường đến đấy, - ông ta nói. – Tôi biết anh đang
đói, nên tôi đã gọi nhà hàng ăn uống cho nhân viên mang thức ăn đến cho
anh.
- Cám ơn, - John Paul đáp.
- Tôi đã kiểm tra anh, - bỗng ông ta nói.- Anh là Thủy Quân Lục
Chiến.
- Phải.
- Tôi đã ở trong quân đội. Tốt nghiệp West Point, rồi sang phục vụ ở
Đức. Tôi có người bạn thân là Thủy Quân Lục Chiến. Anh ta chết năm
ngoái, tôi cứ nhớ anh ta mãi. Anh ta rất tốt.
John Paul không biết tại sao ông ta nói về đời mình cho anh nghe.
Tyler nói tiếp:
- Tôi nghe anh là tay súng cừ khôi. Anh có nghĩ chuyện rắc rối này
còn tiếp diễn không? Cho đến khi nhân viên FBI đến đây, chúng ta cứ hành
động theo cách của chúng ta.
- Nếu Monk biết chúng tôi đang ở đâu, có lẽ hắn sẽ cố kết thúc công
việc tại đây. Nhưng chắc hắn không biết chúng tôi đang ở đây và tôi đoán
thế nào hắn cũng tổ chức lại kế hoạch của hắn. Chắc tôi cũng làm thế.
- Chúng ta có thể không có cơ may, - Tyler đáp, ông ta đứng dậy, bước
đến cái tủ nằm ở phía bên kia phòng. Ông ta lấy chìa khóa trong túi ra mở
khóa móc. Khi ông mở rộng hai cánh cửa, John Paul cười. Cảnh sát trưởng
Tyler có cả một kho vũ khí để dùng.
- Ông muốn chuẩn bị đề phòng khi hữu sự phải không?- Anh hỏi, vẻ
thán phục.
Cảnh sát trưởng cười.
- Thỉnh thoảng chúng tôi gặp một chú gấu hung dữ, tôi phải đuổi theo.
- Ông đuổi theo với súng loại M1911 à?
- Không, đó là thứ còn lại của thời tôi ở trong quân ngũ. Anh chọn một
thứ đi – Ông ta nói rồi quay qua người phụ ta. – Verna, bà về nhà để cô gái

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.