KẺ PHÁ ĐÁM - Trang 298

trải giường ở bên trái và cô cố đưa tay để bấm. Bỗng khủy tay cô đau buốt
khiến cô hét lên. Nhìn xuống, cô thấy cánh tay băng bột, cô bèn thốt ra
tiếng rủa nho nhỏ.
Làm sao ra nông nỗi như thế này nhỉ?
Chắc là vì cái hẽm núi. Cô nhào đầu xuống dưới vực sâu, cô nhớ cô đưa tay
để đỡ thi rớt. Cô biết cô bị thương ở cổ tay, nhưng cô tưởng chỉ bong gân
thôi. Khi ấy cô không cảm thấy đau lắm, phải không? Cô không nhớ. Có lẽ
khi ấy cô bị tê cóng, tê cóng cả người. Nhưng cô nhớ cô nhào trên người
Sara. Bạn cô quằn quại đau đớn, và Carrie nhớ rõ rằng việc cô để tay lên
miệng bà để bịt tiếng kêu la của bà lại, cô sợ tiếng kêu sẽ làm cho Monk
đang rình đâu đó nghe được.
Sara đâu rồi? Carrie nghe có tiếng đàn ông nói chuyện ngoài hành lang, cô
không thể đưa tay bấm nút gọi được. Cô định cất tiếng gọi thì bỗng cửa
phòng mở rồi một bác sĩ còn trẻ mặc áo bệnh viện màu xanh ngoài khoác
áo dài trắng đi vào. Ông ta cầm tấm biểu đồ trên tay.
Đó là bác sĩ Bridgeport, trông ta có vẻ như đã mất ngủ cả tuần. Thế là
không tốt, cô nghĩ. Rồi cô nhìn hai tay ông ta. Hai bàn tay to tướng, như thể
ông ta được ghép từ tay của người khổng lồ nào cùng với đám tóc đen mới
ghép trên đầu ông.
- Ông là bác sĩ của tôi phải không?
- Tôi là bác sĩ thần kinh. Tôi xem lại hình X-quang nội soi của bà.
- Tôi có làm những thử nghiệm ấy à?
Ông ta gật đầu.
- Bà đã bị chấn thương trầm trọng. Tôi sẽ khảo sát thêm về tình trạng
của bà. Trên các hình nội soi tôi không thấy có gì đáng lo sợ.
- Cánh tay của tôi ra sao?
- Bà bị gãy tay.
- Rõ ràng rồi, - cô đáp.
Ông ta viết vào biểu đồ rồi không nhìn lên, ông ta nói:
- Ông bác sĩ đầu tiên của bà sẽ đến kiểm tra bà trong lát nữa. Hiện giờ
bà có hai nhân viên cảnh sát đang đợi để gặp bà. Nếu bà cảm thấy khỏe, tôi
sẽ để cho họ vào gặp bà.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.