KẺ PHÁ ĐÁM - Trang 316

Năm phút sau anh gác máy.
- Rồi chúng ta đi thôi.
Cô theo anh ra xe. Khi anh sắp mở cửa cho cô, cô hỏi:
- Anh làm công việc gì giỏi?
- Nhiều việc.
- Tôi biết anh làm cho CIA. Anh tài về việc gì?
Anh nói thật.
- Bắn súng. Tôi là xạ thủ cừ khôi. Không , không cừ khôi, mà là xuất
sắc. Nhìn nhanh như chim đại bàng.
- Việc gì anh cũng làm giỏi hết à?
- Phải, - anh lề rề đáp. Anh quàng tay quanh hông cô, từ từ kéo cô gần
anh. – Tôi còn giỏi về việc khác nữa.
- Như việc gì?
Anh kéo cô sát vào anh, áp môi vào tai cô, thì thào nói:
- Nếu công việc theo đúng kế hoạch của tôi, cô sẽ được chứng kiến tận
mắt.
- Ôi, người anh em,- cô đáp, thở không ra hơi.
Anh có thấy cô nổi da gà không? Có lẽ, cô nghĩ thế và thở dài rồi quay nhìn
vào mắt anh.
Anh mỉm cười, hôn lên môi cô, đôi môi ấm mềm, nụ hôn thay cho câu trả
lời. Cô không thể từ chối. Ánh mắt hoảng hốt của cô làm cho anh cảm thấy
hài lòng, kiêu hãnh.
- Chúng ta nên đi khỏi đây kẻo bị người ta nhòm ngó phiền phức.
Anh mở cửa cho cô vào rồi ngồi vào tay lái. Họ chạy ra khỏi bãi đỗ xe, lần
nữa hướng về Denver mà đi.
- Chúng ta cần đi xa cho khỏi quán ăn, - anh nói – Cô gái hầu bàn thế
nào cũng nhớ chúng ta.
- Anh nghĩ như thế à?
- Phải. Cô rất dễ nhớ.
- Tin đặc biệt, anh ơi – cô lề rề nói, cố bắt chước giọng miền Nam gợi
tình. – Cô gái thổi bong bóng kẹo cao su nhìn anh chằm chằm.
Anh nhún vai.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.