KẺ PHÁ ĐÁM - Trang 46

Avery lại cảm thấy hốt hoảng.
- Thưa ông, nên để Mike Andrews tham dự cuộc họp báo này. Ông ấy
và tổ công tác của ông ta đã có công lớn trong vụ này, rất đáng khen.
- Không ai trong chúng ta thích làm việc này hết, - ông đáp lại. –
Nhưng đây là một vụ rất nổi bật, và nói thật với cô, và hầu hết mọi người ai
cũng muốn nhận đôi lời khen ngợi.
- Các đồng đội của tôi và tôi chỉ muốn được tăng lương… và phòng
làm việc có cửa sổ, thưa ông. Ông có biết phòng làm việc của chúng tôi
nằm sau phòng máy không?
- Khó mà có được một căn phòng thoáng đãng, - ông ta đáp. – Và cô
có ý nghĩ chúng ta bàn chuyện này khi nào thế?
Avery khựng người.
- Thưa ông, trong việc xét tăng lương.
Ông ta cắt ngang lời cô.
- Cô đã nói với tôi cô tự ý gọi Andrews một mình kia mà.
- Phải, đúng thế, nhưng những người khác… rất cần thiết. Đúng thế,
thưa ông, họ đã giúp tôi rất nhiều trong việc tìm kiếm tên của bọn cướp
trong hồ sơ.
Mắt Carter nheo nheo.
- Cô có biết rằng tội nói dối sẽ không được tăng lương không?
- Thưa ông, Mel, Lou, Margo và tôi là một tổ. Họ đã giúp đỡ tôi. Cũng
như tôi, họ sẽ không tin… Máy nội đàm của Carter kêu ù ù. Ông ta bực tức
nhấn mạnh cái nút trả lời và nói:
- Tôi sẽ đến bây giờ.
Ông ta lấy áo vét tông, mặc lên người, cau mày nhìn cô một lát.
- Hãy thư giãn đi, Delaney, - ông nói. – Cô được thoát nạn. Tôi sẽ
miễn cho cô tham dự cuộc họp báo.
Cô nhẹ cả người.
- Cám ơn ông.
Khi Carter đi ra khỏi bàn, cô đứng dậy, chiếc bít tất vo lại một nắm trong
tay, giấu dưới chiếc áo khoác vắt trên cánh tay. Ông ta dừng lại ở cửa, quay
lui, cặp lông mày vẫn còn cau lại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.