Câu nói của cô khiến cho gã quá ngạc nhiên đến nỗi gã dừng lại ở giữa
hành lang.
- Bà đợi cô Delaney đến với bà à?
- Tôi không vừa nói như thế sao? Cô đáp.
- Phải, nhưng cô ấy đáp máy bay đi từ Denver. Nếu anh không được
bố trí để đón nó, thì chắc ban điều hành nhà nghỉ ở suối nước khoáng cử
người khác đến đón.
Có lẽ bây giờ quá trễ rồi, không thể gọi cô ta ở nơi làm việc hay ở nhà
được. Có thể hiện cô ta đang ở tại phi trường hay có lẽ đang ở trên máy
bay. Thế nhưng, Carrie vẫn muốn gọi thử. Có thể khi Avery đến Denver, cô
ta sẽ kiểm tra các tin nhắn trên máy điện thoại. Phải, khi họ đến nơi lấy
hành lý, Carrie sẽ gọi.
- Có khách nào khác nữa sẽ cùng đi với chúng ta đến suối nước
khoáng không? – cô hỏi.
- Có, anh ta đáp. – Có hai khách nữa. Họ đang đợi ở trong phòng
khách. Khi tôi lấy hành lý của bà xong, chúng ta sẽ đi.
- Có phải anh được bố trí đón khách chiều nay và tối nay không?
- Không, đây là chuyến cuối cùng của tôi. Tại sao bà hỏi thế?
- Cháu gái tôi, Avery Delaney, sẽ đến với tôi tại suối nước khoáng.
Câu nói của cô khiến cho gã quá ngạc nhiên đến nỗi gã dừng lại ở giữa
hành lang.
- Bà đợi cô Delaney đến với bà à?
- Tôi không vừa nói như thế sao? Cô đáp.
- Phải, nhưng cô ấy đáp máy bay đi từ Denver. Nếu anh không được
bố trí để đón nó, thì chắc ban điều hành nhà nghỉ ở suối nước khoáng cử
người khác đến đón.
- Phải, dĩ nhiên.
- Xin bà tha lỗi. – Gã đi đến cửa sổ, lấy điện thoại di động ra. Carrie
nắm cái xách,đi theo. Cô muốn nhờ gã hỏi xem ở văn phòng khu suối nước
khoáng có tin nhắn nào đợi co không.
Khi cô đi đến, gã đứng quay lưng về phía cô. Cô vỗ tay lên vai gã:
- Ông Edwars.