KẺ PHÓNG ĐÃNG THẦN THÁNH - Trang 144

“Tôi rất xin lỗi,” cô nói lại lần nữa, chăm chú nhìn anh ăn. “Evelyn, nếu

cô thấy có lỗi, thì hãy thả tôi ra. Còn nếu cô không định làm thế, thì vì lòng
kính Chúa, ngừng xin lỗi đi.”

“Vâng, ngài nói đúng. Tôi nghĩ tôi chỉ đang cố làm một tấm gương tốt

thôi.” “Cho tôi?” Saint ngừng lại với một miệng đầy bánh mì. “Cô có
phương pháp dạy dỗ thật khác người.”

“Ít nhất tôi cũng khiến ngài chú ý,” cô đáp trả. “Cô đã có sự chú ý của tôi

từ trước rồi.”

“Vì vẻ ngoài của tôi, đúng vậy,” cô chậm rãi nói. “Nhưng giờ ngài sẽ

phải lắng nghe tôi nói.” Cô đặt hai bàn tay nghiêm ngắn trên lòng như thể
đang ngồi trong một phòng ăn sáng thanh lịch chứ không phải một buồng
giam lát đá bẩn thỉu. “Chúng ta nên nói về chuyện gì trước đây?” “Bản án
tù dành cho cô?” anh gợi ý.

Mặt Evelyn tái đi đến mức trong khoảnh khắc anh tưởng cô sẽ ngất xỉu.

Anh gần như muốn rút lại lời nói của mình, nhưng kịp kìm lại. Có thể cô
nghĩ cô hoàn toàn làm chủ nơi này, nhưng anh vẫn còn phần nào sức mạnh.
Tốt nhất là để cho cô ghi nhớ điều đó. “Tôi dám chắc cuối cùng chúng ta sẽ
đạt được một sự thống nhất,” một lúc lâu sau cô đáp lại. “Xét cho cùng, tôi
có toàn bộ thời gian trên thế giới để thuyết phục ngài.”

Cô đang học khá nhanh. “Vậy cô đã trải qua buổi tối như thế nào?” anh

hỏi. “Tôi đến dự vũ hội nhà Sweeny,” cô nói. “Ồ, và ngài nên biết rằng anh
tôi cho sự vắng mặt của ngài là do làm theo lời cảnh báo tránh xa tôi của
anh ấy.”

Anh lầm bầm. “Tôi nên nghe theo anh cô mới phải.” Evelyn lặng thinh

một lát, và khi Saint ngẩng lên, anh bắt gặp cô đang quan sát mình. Cô đỏ
mặt và làm một cử chỉ vuốt lại váy. “Tôi muốn thương lượng với ngài một
việc.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.