KẺ PHÓNG ĐÃNG THẦN THÁNH - Trang 155

“Thực ra, tôi đã chuẩn bị một phần sandwich thịt quay và trà nóng.”

Miệng anh bắt đầu tứa nước miếng. “Thật sao? Tôi phải đồng ý cái gì để
được nhận đãi ngộ này?”

“Không gì cả.” Matthew hoặc đứa-nào-đấy bưng một chiếc khay vào

buồng giam và dùng cán chổi đẩy nó về phía anh. Cố không hành xử như
một kẻ đói khát, Saint đứng dậy, đón lấy bữa sáng của mình và ngồi xuống
chiếc ghế thoải mái mềm mại, bắt đầu ăn. Hai đứa trẻ khác tha những cây
nến trên tường bằng nến mới, Saint bèn chụm ngón cái và ngón trỏ ngắt
ngọn nến dùng đọc sách của mình. Không nên lãng phí ánh sáng.

Evelyn đằng hắng, và anh nhận ra mình đang ngấu nghiến miếng

sandwich một cách khá mọi rợ. “Tôi có lời khen ngợi đầu bếp,” anh lẩm
bẩm, chiêu một ngụm trà. Anh thích nhiều đường hơn, nhưng không định
phàn nàn. Ít ra củ khoai tây bọn trẻ ném cho anh tối qua đã được luộc.
“Cảm ơn ngài,” cô nói, mỉm cười.

Saint dán mắt vào đôi môi cong lên mềm mại của cô cho đến khi nét vui

vẻ của chúng nhạt đi. Anh nhướng một bên mày để che giấu sự lúng túng
của mình. Rõ ràng sự cô quạnh đang khiến anh loạn trí. “Cô đã làm bữa
sáng cho tôi?” “Thực ra đó là bữa trưa của tôi, nhưng tôi nghĩ ngài sẽ đánh
giá cao nó hơn tôi. Và đúng vậy, tôi đã làm nó.”

“Vậy thì cảm ơn cô,” anh nói, đánh liều nở một nụ cười. Chắc chắn nom

anh như một kẻ đói lả vừa trốn khỏi nhà thương điên, nhưng cô không vùng
chạy và la hét trong khiếp đảm. Evelyn, anh bắt đầu nhận ra, là một người
dũng cảm hơn nhiều so với định kiến anh gán cho cô. “Có gì đâu.” Cô xoay
người, bước về phía cửa, và anh loạng choạng chồm dậy đột ngột đến độ
suýt đánh rơi chiếc khay.

“Cô định đi sao?” anh buột miệng, chụp lấy phần bánh sandwich còn lại

trước khi nó tiếp đất. Evelyn dừng bước, ngoái nhìn anh. “Không. Tôi còn
mang cho ngài một món quà nữa. Thực ra là hai.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.