KẺ PHỤNG SỰ THẦM LẶNG - Trang 106

đứng im nhìn Gabriel đầy vẻ hoài nghi qua chiếc kính đeo mắt. Rồi nở một
nụ cười sau hàng ria dày, anh ta chìa bàn tay như cái dùi cui về hướng
Gabriel.
“Tôi nhờ ai mà có được hân hạnh này vậy, ông Allon?”.
“Có chuyện xảy ra ở Rome”, Gabriel nói. “Shimon yêu cầu tôi thế chỗ”.
Người đàn ông Ai Cập đẩy chiếc kính đeo mắt lên trán rồi săm soi Gabriel
lần nữa, lần này rõ ràng lộ vẻ nghi ngờ. Mắt anh ta đen và sâu thẳm như
không có đáy. Đó không phải là đôi mắt Gabriel muốn thấy ở phía bên kia
của bàn thẩm vấn.
“Hay là có thể anh tự nguỵên đến đây gặp tôi”, anh chàng Ai Cập nói.
“Tại sao tôi phải làm thế Wazir?”.
“Bởi vì nếu những gì tôi đọc trên báo là có thật thì hiện giờ anh có chuyện
riêng phải giải quyết trong vụ này”.
“Anh không nên tin mọi chuyện viết trên báo”.
“Ít ra là không phải báo Ai Cập”.
Al Zayyat bước theo Gabriel vào toà biệt thự rồi bước qua tủ rượu đầy vẻ
sở hữu và mở nút chai Scotch. “Anh uống chung với tôi nhé?”, anh ta hỏi
khi vẩy chai rượu về phía Gabriel.
“Cảm ơn, nhưng tôi phải lái xe”, Gabriel đáp.
“Có vấn đề gì giữa người Do Thái các anh và rượu vậy?”.
“Nó khiến chúng tôi làm những chuyện ngớ ngẩn trong bóng đêm”.
“Chả có đặc vụ liên lạc nào không thèm uống rượu với người cung cấp
thông tin đúng không?”. Al Zayyat tự rót cho mình một ly lớn rồi đậy nắp
chai mà không vặn chặt lại. “Nhưng anh không phải là đặc vụ liên lạc mà,
phải không Allon?”. Anh ta uống nửa ly whisky chỉ với một tợp. “Ông già
thế nào rồi? Vẫn còn đứng vững chứ?”.
“Shamron vẫn khoẻ”, Gabriel nói. “Ông ấy gửi lời hỏi thăm anh”.
“Hy vọng ông ấy gửi nhiều lời hỏi thăm hơn”.
Gabriel nhìn chiếc cặp da nằm trong hình chữ nhật của ánh nắng chiếu trên
ghế tràng kỷ bọc vải buồm. Al Zayyat ngồi cạnh mở khoá cặp. Thoả mãn
với những gì bên trong, anh ta đóng cặp rồi nhìn Gabriel.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.