KẺ PHỤNG SỰ THẦM LẶNG - Trang 220

Carter lại ghé đến Copenhagen để tham quan, và càng hiếm hơn nữa khi
ông ghé qua mà chỉ báo trước có năm phút.
“Tôi mong anh hãy báo trước khi đến”, Mortensen nói khi gật đầu với
Carter từ trên ghế. “Ta nên có một buổi đón tiếp xứng đáng với địa vị chứ”.
“Tôi sợ là có chuyện đang xảy ra”. Carter nói một cách cẩn trọng, đảm bảo
ông ta hiểu mình đang nói gì. “Cuộc tìm kiếm Elizabeth Halton đã đưa
chúng tôi đến vùng đất Đan Mạch, mà chính xác hơn không phải chúng tôi
mà là đặc vụ cộng sự của chúng tôi”.
“Đặc vụ nào?”.
Carter trả lời đúng sự thật. Mortensen chuyển từ cái nhìn tò mò sang giận
dữ.
“Họ đã ở Đan Mạch bao lâu rồi?”.
“24 giờ rồi”.
“Tại sao chúng tôi không được thông báo gì hết?”
“Tôi cho vụ này được xếp vào loại thượng khẩn”.
“Trong lúc thượng khẩn thì điện thoại vẫn hoạt động chứ? Cả máy fax và vi
tính nữa?”. Mortensen nói.
“Nó ngoài tầm của ta rồi”, Carter nói với giọng hoà giải. “Tôi chịu trách
nhiệm về chuyện này chứ không phải người Do Thái”.
“Chính xác thì họ đang làm gì ở đây? Tại sao bây giờ anh lại đến với chúng
tôi?”, Mortensen khẽ nhắm mắt lại. Vị trưởng phòng an ninh gõ nhẹ cây bút
chì vào đầu gối mình một cách băn khoăn khi nghe Carter giải thích.
“Chính xác là có bao nhiêu người Do Thái ở Copenhagen lúc này?”
“Thật ra thì tôi không chắc lắm”.
“Tôi muốn họ biến khỏi thành phố trong vòng một tiếng nữa”.
“Tôi e là ít nhất một trong bọn họ sẽ phải ở lại”.
“Tên hắn”.
Carter nói xong, cây bút trên tay Mortensen không gõ lên bàn nữa.
“Tôi phải báo việc này với Thủ tướng”, Mortensen nói.
“Có cần thiết phải liên quan đến chính giới không?”.
“Dĩ nhiên là có nếu tôi không muốn bị đuổi việc”, Mortensen gầm lên. “Giả
sử Tổng thống đồng ý hợp tác với chính phủ của các anh – mà ông ta không

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.