KẺ PHỤNG SỰ THẦM LẶNG - Trang 335

“Hãy đến ngồi với ông ấy. Cô nghĩ ông ấy hơi thất vọng. Không dễ gì chấp
nhận việc mình già đi đâu”.
“Kể cho cháu nghe nào”.
Anh tự rót cho mình một ly rượu vang đỏ rồi mang ra ban công. Shamron
ngồi trong một chiếc ghế sắt bên dưới mái bạt sọc, nhìn nước mưa nhỏ
xuống từ lá cây khuynh diệp. Gabriel lấy điếu thuốc từ đầu ngón tay ông rồi
quăng qua ban công xuống lối đi bộ ướt mưa.
Shamron nói. “Xả rác ở nước này là phạm luật đấy. Cậu đã ở đâu vậy?”.
“Ông biết mà”.
“Cậu định nói tôi cho người theo dõi cậu à?”.
“Tôi có ý gì đâu. Tôi biết ông đang cho người theo dõi tôi mà. Vì vậy, đó
thật sự chỉ là một thông báo thôi”.
“Về nhà rồi, không có nghĩa là cậu đã an toàn đâu. Cậu có quá nhiều kẻ thù
xung quanh – quá nhiều kẻ thù nên không thể nào làm việc bình thường
trong một studio nhìn xuống những bức tường của Phố Cổ mà không có vệ
sĩ”.
“Chiara sẽ không cho tôi làm việc trong nhà”. Gabriel ngồi xuống ghế cạnh
Shamron. “Ông giận vì tôi làm trong một studio gần Phố Cổ hay ông giận
vì tôi đang làm việc mà không phải làm cho ông nào?”.
Shamron cặm cụi đốt một điếu thuốc nữa mà không nói gì.
“Công việc phục chế cũng có tác dụng đấy, Ari. Lúc nào cũng có lợi, nó
làm tôi quên”.
“Quên cái gì?”.
“Việc giết bốn người trong công viên Hyde Park. Giết một người trên sân
của tu viện Westminster. Giết Ishaq trên cánh đồng ở Essex. Tôi sẽ tiếp tục
chứ?”.
“Không cần thiết đâu”, Shamron nói. “Khi nào thì xong bức Rembrandt
này? Tiếp theo đó là gì?”.
“Tôi may mắn còn sống đấy, Ari. Chỗ nào cũng thấy đau. Hãy để tôi lành
lặn cái đã. Hãy để tôi hưởng thụ cuộc sống vài ngày trước khi ông bắt đầu
kéo tôi trở lại Văn phòng”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.