KẺ PHỤNG SỰ THẦM LẶNG - Trang 344

lâu. Họ nói tôi đã thua một bước. Họ nói lẽ ra tôi không nên đồng ý chuyển
quá nhiều hoạt động sang cho cậu”.
“Thế ông có ý định gì không?”.
“Không đâu”, Carter nhấn giọng. “Thế giới là một nơi quá nguy hiểm cho
bọn thanh niên Thổ Nhĩ Kỳ. Tôi có ý định ở lại cho đến khi chiến thắng
được cuộc chiến chống khủng bố”.
“Hy vọng gia đình anh được trường thọ”.
“Ông tôi sống được tới một trăm lẻ bốn tuổi”.
“Thế còn Sarah? Dù sao thì cô ấy cũng bị tổn thương trong vụ này?”.
“Không đâu”, Carter đáp. “Chỉ vài người biết cô ấy có tham gia”.
Mặt trời lại ló ra từ phía sau những đám mây. Gabriel đeo chiếc kính ôm sát
mặt còn Carter rút một chiếc phong bì thứ hai ra khỏi túi áo ngắn tay. “Còn
đây là thư của Halton”, ông nói. “Tôi e là mình biết nó có gì bên trong”.
Gabriel rút ra một tờ giấy ngắn viết tay và một tờ séc mang tên Gabriel cho
khoản tiền mười triệu đô la. Gabriel giữ bức thư và trao tấm séc cho Carter.
“Anh có chắc là mình không muốn nghĩ về chuyện này một cách cẩn thận
không?”, Carter hỏi.
“Tôi không cần tiền của ông ấy, Adrian”.
“Anh có quyền được hưởng. Anh đã liều mạng sống để cứu con gái ông ấy
– không phải một mà là hai lần”.
“Đó là việc của chúng tôi”, Gabriel nói. “Hãy nói với ông ấy rằng tôi cảm
ơn nhưng tôi không nhận đâu”.
Carter để tờ séc lên bàn.
“Ông còn gì trong túi cho tôi nữa không, Adrian?”.
Carter nhìn phía những bức tường Phố Cổ. “Tôi có một cái tên”, anh nói.
“Sphinx hả?”.
Carter gật đầu. Sphinx.
Giọng của anh hạ thấp đến mức không nghe được. Hình như trước khi đến
Israel dự lễ cưới của Gabriel. Carter đã trở lại miền Nam nước Pháp, nhưng
không phải để giải trí mà là để tham gia vào một chiến dịch. Carter chưa có
ngày nghỉ chính thức nào kể từ vụ 11/9. Mục tiêu chiến dịch này không ai
khác ngoài Hoàng tử Rashid Bin Sultan, người đã tự đến khu Riviera ở

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.