KẺ PHỤNG SỰ THẦM LẶNG - Trang 91

câu. Một là: Cô có cần thức ăn không? Câu kia là: Cô có muốn sử dụng nhà
vệ sinh không? Mỗi lần có câu hỏi xuất hiện dưới cửa sổ, cô đều trả lời có,
mặc dù cô chả biết là liệu mình có đói hay cần đi vệ sinh không. Cô nói
“…” với chúng bởi vì cô muốn dứt ra sự nhạt nhẽo khi nhìn vào bốn bức
tường trắng vô vị. Nói “…” nghĩa là được tiếp xúc với bọn bắt cóc, cho dù
cô có ghét chúng đến cỡ nào thì việc giao tiếp cũng làm cô thấy dễ chịu lạ
lùng.
Thức ăn dành cho cô không bao giờ thay đổi: một miếng bánh mì và bơ,
một chai nước, vài miếng sôcôla nếu cô ngoan ngoãn với chúng. Nhà vệ
sinh của cô là cái xô nhựa màu vàng. Hai tên bắt cóc chỉ bước phòng giam
của cô có một lần. Chúng đội khăn trùm đầu chỉ hở mắt để tránh bị nhận
dạng, nhưng cô đã học cách nhận ra chúng bằng ánh mắt. Một tên có mắt
nâu, tên kia mắt xanh đẹp quá đỗi. Cô gọi chúng bằng tên Cain “mắt nâu”
và Abel “mắt xanh”. Cain luôn mang thức ăn đến cho cô, còn Abel tội
nghiệp là người mang xô vệ sinh của cô đi.
Cô tự chơi trò tư duy để cho qua những giờ phút trống rỗng dài lê thê. Cô
bồng bềnh với trò chơi trượt tuyết trong bầu không khií trong lành hoàn
hảo. Cô thực hiện những ca giải phẫn khó rồi đọc lại tất cả những quyển
sách y khoa dài dằng dặc của mình. Cô nói chuyện thường xuyên với mẹ.
Nhưng khoảnh khắc bị bắt mới làm cô phải suy nghĩ nhiều nhất. Hình ảnh
quay đi quay lại không ngừng trong ký ức, như một cuốn băng video mà cô
không kiểm soát được: những người đàn ông mặc đồ bó sát màu đen nhảy
ra từ những chiếc xe bán tải, những thi thể bị bắn nát trong công viên Hyde
Park, người đàn ông cố gắng cứu mạng cô. Cô thoáng nhìn anh ta khi chúng
đẩy cô vào sau xe, một người góc cạnh có thái dương ngả bạc, cúi mình
bằng một đầu gối với khẩu súng trong bàn tay dang rộng. Cô thường tự hỏi
anh ta là ai. Cô hy vọng một ngày nào đó nếu được cứu thoát, cô sẽ có cơ
hội cảm ơn anh ta.
Nếu một ngày nào đó được cứu thoát … vì một lí do nào đó, cô thấy dễ chịu
khi nghĩ về cái chết hơn là mục tiêu của một cuộc tìm kiếm qui mô, nhưng
hy vọng mọi người sẽ tìm thấy mình cũng phai nhạt dần khi ngày dài chầm
chậm trôi qua. Những tờ giấy viết luồn qua khe cửa đều đặn làm đầu óc cô

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.