KẾ SÁCH THEO ĐUỔI PHU QUÂN SAU KHI SỐNG LẠI - Trang 297

Lâm Kỳ đáp lại bằng nụ cười nhạt, nhẹ nhàng gật đầu. Nhìn Lâm Thư

được Lâm Sóc và Lâm Ngọc che chở rời đi, liền thu lại nụ cười. –ll...,,Vừa
rồi còn chưa lên tới đỉnh lầu, hắn liền mơ hồ nghe được có người đang đàm
luận chuyện về Lâm gia.....q..,,.u... Hắn phải đi tra một chút, là ai đã tới
đỉnh lầu.,,..d...o...n,,,, Đỉnh đầu tháp Lung Linh không phải ai cũng có thể
tới được, muốn lên đó thì phải đăng ký thân phận.

Sau gáy Lâm Thư còn quấn băng vải, thương thế chưa khỏi hẳn, mới

được bảy phần. Mặc một bộ áo lông có mũ màu đỏ, ở trong đám người có
vẻ hơi quái dị. Thấy có người ăn mứt quả, nàng liền thèm ăn rồi. Nhìn
chằm chằm xâu mứt quả trên tay một đứa bé, xoay người kéo kéo Lâm Sóc
đang xem đố chữ.

"Đại ca, muội muốn ăn mứt quả. Huynh đi mua cho muội đi."

Lần này chỉ có bốn huynh muội bọn họ ra ngoài, cảm thấy nhiều

người nên không mang theo tùy tùng. Lâm Sóc vừa nghe Lâm Thư muốn
ăn mứt quả, do dự một chút, vỗ vỗ hai tay Lâm Ngọc đang mê mẩn xem đố
chữ, dặn dò: "Ta đi mua đồ cho Thư nhi, đệ trông chừng kỹ đấy, che chở
nó, đừng để ai đụng đến con bé."

"Được rồi, đã biết, huynh đi nhanh về nhanh!" Mất kiên nhẫn xua tay,

Lâm Ngọc ghét nhất là khi hắn đang suy nghĩ đến mê mẩn thì bị người cắt
đứt.

"Trông chừng, bảo vệ cẩn thận Thư nhi đấy, nếu nó xảy ra chuyện gì,

xem ta trừng trị đệ ra sao!" Lâm Sóc uy hiếp một phen, lại dặn dò Lâm Thư
đôi câu, mới chạy ra đầu đường bên ngoài tháp Lung Linh mua xâu mứt
quả cho Lâm Thư.

Lâm Thư thấy Lâm Ngọc hết sức chăm chú, cũng lấy câu đố chữ

xuống. Nhìn một chút, phát hiện mình hoàn toàn không hiểu câu đố là gì,
liển treo trở lại. Nàng cảm thấy nhàm chán, có chút phiền muộn. Nàng biết

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.