“Á.....”
Thấy Hàn Lạc Tuyển tỉnh dậy, thân thể còn lùi về phía sau, Lâm Thư
lo lắng vội đỡ hắn.
“Huynh không sao chứ? Làm sao huynh lại ngã ra sau! Mông huynh
vẫn bị thương đó!”
Vừa tỉnh lại đã thấy một khuôn mặt to đùng ở gần trước mắt, là ai
cũng sẽ bị hù ngã thôi. Nha đầu này thật sự là tiểu thư của phủ Định Quốc
công hả? Sao không biết xấu hổ mà cứ nhìn chằm chằm một nam nhân như
thế! Khó chịu để Lâm Thư đỡ dậy, Hàn Lạc Tuyển trầm mặt nhìn nàng,
không nói không rằng nữa.
“Huynh làm gì mà nhìn ta như vậy? Có phải rất đau hay khó chịu
không? Huynh quay qua đây, ta xem giúp huynh nhé? Đúng rồi, y phục
phía sau huynh đã bị cào rách, vết thương cũng máu dầm dề, chúng ta đi
tìm nước rửa sạch một chút nhé. Nếu như thật sự đau đến khó chịu, vậy
chúng ta tìm ít thảo dược giảm đau thôi!” Lâm Thư nghiêm mặt suy tính,
mở miệng nói.
Vẻ mặt u ám ngẩng lên nhìn trời, Hàn Lạc Tuyển phải công nhận, Lâm
Thư chính là một người cực kỳ ngốc nghếch, trời sinh thiếu mất não rồi!
Không để ý tới nàng nữa, hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời, đang suy tư xem
những ngày tiếp theo ở trên đảo thì hắn nên sống thế nào đây. Có nha đầu
ngốc này ở bên cạnh, Hàn Lạc Tuyển đã lờ mờ đoán được cuộc sống tương
lai của hắn sẽ khá gian khổ, trắc trở.
Thấy hắn không để ý đến mình, Lâm Thư cảm thấy có hơi lúng túng.
Cười gượng một cái, cố ý ngáp dài, làm bộ như cả đêm không ngủ, nói với
Hàn Lạc Tuyển: “Hắc hắc, mệt chết mất, canh giữ một đêm, thật buồn ngủ
quá! Hàn Lạc Tuyển, huynh không biết chứ, tối hôm qua ta canh giữ rất
khổ cực, nhiều lần muốn ngủ cũng không dám ngủ!” Nói dối không chớp