KẺ SĂN NGƯỜI - Trang 195

ấy, chắc phải hình dung rằng anh vừa nhận được tin thông báo cái chết của
cha hay mẹ anh. Mặt tái nhợt, anh phải đọc đi đọc lại đến ba lần:

Thật xấu hổ thay cho anh! Việc anh cho người theo dõi em là không thể

chấp nhận được. Sự thiếu lòng tin của anh khiến em ngao ngán. Mọi thứ
vậy là đã kết thúc. Vĩnh biệt!

Đương nhiên là anh gọi lại ngay lập tức, nhưng Eve đã quyết định không

thèm nói chuyện. Anh khép mình trong một căn phòng làm việc để gửi cho
cô một tin nhắn, trong đó anh cố gắng một cách vụng về giải thích rằng
cuộc theo dõi mà anh cho thực hiện ấy chỉ là để bảo vệ cô cẩn mật hơn nữa
trước cha cô. Điều này, sau khi suy ngẫm, anh thấy có vẻ như là một ý
tưởng rất không hay bởi Eve không thấu hiểu hết cấp độ nguy hiểm của
Saint Hilaire trong án mạng Caramany. Thế nên, anh nhắn thêm một tin thứ
hai, trong đó anh chỉ đề nghị một cuộc nói chuyện trực tiếp để anh giải
thích rõ ràng về việc làm của mình. Sau đó, anh gọi cho Đại úy Poncey.

— Anh vẫn để mắt nhìn cô Saint Hilaire đó chứ? – Anh hỏi người điều

tra viên kia một cách xảo trá vờ vĩnh.

— Vâng! Ờ… Nói tóm lại, tôi đang ở trước Viện Pháp y đây – Poncey

lưỡng lự trả lời.

— Anh không có gì để nói thêm cho tôi biết nữa hả, kể từ cuộc đàm

thoại mới đây nhất của chúng ta?

— Ờ, thì.. không…
Poncey chẳng biết nói gì cả. Làm sao thú thật với sếp mình rằng cô bạn

gái của ông đã lừa dối ông, hơn nữa lại với một cảnh sát viên!

— Cô Saint Hilaire đã ra bờ sông Seine trong lúc nghỉ trưa. Cô ấy đã đến

một tiệm hoa và hiện giờ tôi nghĩ là cô ấy đang ở chỗ làm việc – Anh ta ấp
úng nói.

— Anh nghĩ thế hay anh chắc chắn về điều đó hả? – Chánh thanh tra

gặng hỏi.

— Thực ra mà nói, tôi nghĩ rằng…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.