KẺ SĂN NGƯỜI - Trang 220

— Tôi chưa bao giờ nghi ngờ điều đó sếp ạ!
Hai người đàn ông cùng nuốt ực một hơi ly rượu mạnh. Bằng một động

tác từ tốn và bình thản, Chánh thanh tra lôi cây súng đã tước được của thám
tử tư ra. Cơn sợ hãi chạy thoáng qua người Léognan. Quán bar Tây Ban
Nha này liệu có bị biến thành một thành trì bảo vệ không? Giữ cây súng
ngắn dưới gầm bàn, Saint Hilaire tỉ mẩn lôi hết bộ nạp đạn ra khỏi súng.
Những viên đạn lần lượt rơi từng nhát lên trên mặt khăn trải bàn. Cuối
cùng, anh đặt khẩu súng công khai ngay trên mặt bàn để tránh mọi va chạm
khi mà các cảnh sát viên bủa vây nhà hàng.

Một tia sáng suốt trôi nhanh qua ánh mắt kẻ bị kết tội.
— Léognan này! Hãy nhắc lại cho tôi điều mà ông vừa nói với tôi hồi

nãy về Sarras đi, được không?

— Rằng anh ta đã bị con gái ông thôi miên đấy!

— Không! Ông đã nói với tôi rằng anh ta đã nhìn thấy vợ tôi, cách đây

hai năm ư?

— Vâng, ở buổi uống rượu mừng năm mới của sở cảnh sát ấy! Đó là lần

mà tôi đã bị ốm kinh địa! Tôi đã không thể tham dự ngày hôm đó!

— Chúa ơi! – Saint Hilaire thốt lên.

Cánh cửa bật mở, chiếc chuông nhỏ thông báo có khách vào kêu lên.
— Ông chắc chắn về những gì ông nói chứ? – Anh hỏi thêm một lần

nữa.

— Đương nhiên rồi! Nhưng tại sao sếp lại hỏi như vậy?

Trong khoang cửa, Wuenheim bước vào trong tư thế chiến thắng và oai

vệ tiến lên trong gian phòng nhỏ, đến đón nhận sự đầu hàng của con mồi.
Sự yên lặng bất ngờ bao trùm lên hai người đàn ông ngồi bên bàn. Cặp mắt
anh dán chặt lên khẩu súng ngắn đã trở nên vô dụng. Kẻ thua trận vừa mới
buông vũ khí quy hàng. Wuenheim nở một nụ cười thỏa mãn. Ba ngày vừa
qua đã không phải là uổng phí. Saint Hilaire, người không muốn để lộ ra
ngoài điều gì, ra dấu cho Miguel để được tiếp thêm một lần nữa. Ông chủ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.