KẺ SĂN NGƯỜI - Trang 234

— Tao biết là mày giả vờ! – Chánh thanh tra lên tiếng nói với người bị

thương – Nhưng tao, tao chẳng còn gì để mất nữa rồi. Mày sẽ nói cho tao
biết mày đã làm gì Eve hoặc tao sẽ nã cho mày một viên vào chính giữa hai
con mắt mày!

Mắt nhắm nghiền, người bị thương hình như không nghe thấy những lời

đe dọa của Chánh thanh tra.

— Vậy là ông không tin anh ta đang bị bất tỉnh ư? – Wuenheim can

thiệp.

— Không sao cả! – Saint Hilaire nói một cách nghiêm túc – Cuộc đời tôi

vậy là hết. Hắn đã giết vợ tôi và hắn đã thủ tiêu con gái tôi. Tôi chẳng còn
gì nữa, anh có hiểu không hả? Vậy nên, tôi sẽ trả thù cho họ trước khi biến
khỏi đời này. Viên đầu tiên sẽ dành cho mày, Sarras ạ, viên thứ hai sẽ dành
cho tao!

Saint Hilaire lên đạn. Một tiếng lách cách vang lên. Anh chỉ còn việc ấn

lên nẩy cò để viên đạn lao đi.

— Không, đừng làm thế!
— Muộn quá rồi! Tôi đã không bắt được hắn… Tôi đã bị thua. Sự trả thù

sẽ là niềm vui cuối cùng của tôi.

Anh chĩa tay về hướng Sarras. Viên đạn lao đi. Tiếng nổ vang lên dưới

cây cầu sắt. Những con chim đậu vắt vẻo trên các cành cây trong công viên
bay náo loạn trên mặt sông Seine.

Người quân cảnh giật nảy mình vì sợ. Saint Hilaire đã không nhắm vào

anh ta: sự giả vờ của người quân cảnh giờ đã bị bóc mẽ. Chánh thanh tra gí
họng súng lên trán Sarras, lúc này đang khiếp đảm.

— Ông thấy chưa, Wuenheim! – Anh tự hào nói – Bệnh binh của ông

vừa mới khỏi bệnh một cách kỳ diệu chưa!

Wuenheim đã nhầm trong suốt toàn bộ câu chuyện.

— Đừng để ông ấy làm vậy đi! – Sarras cầu khẩn về hướng Chánh thanh

tra của I.G.S. – Ông ta sẽ giết tôi mất! Ông ta bị điên rồi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.