Ajax quay lại. “Chính là tôi.”
Vị bác sĩ phẫu thuật liếc nhìn qua bộ trang phục đang dính đầy máu
của mình. “Có thể anh sẽ không muốn bắt tay đâu.”
“Chuẩn đấy.” Anh nói. “Tình huống này là sao đây?”
“Tôi là Ralph Wallace. Anh đã gặp Susan Hammond, quản lý hành
chính của bệnh viện chúng tôi rồi. Cô ấy có mặt ở đây là bởi nếu như anh
đồng ý với những gì mà tôi sắp đề nghị thì cô ấy sẽ lo liệu các vấn đề liên
quan đến thủ tục giấy tờ khẩn cấp. Tôi đang có một ca phẫu thuật, cần phải
quay lại ngay. Lẽ ra tôi không nên ra ngoài.”
“Có chuyện gì quan trọng đến mức ông phải mạo hiểm cả tính mạng
của bệnh nhân như vậy?”
“Bệnh nhân đã chết rồi. Chúng tôi đang tiến hành lấy toàn bộ nội tạng
hiến tặng của một phụ nữ trẻ đã chết do những chấn thương nghiêm trọng
vì bị ngã khi đang leo núi sáng nay. Gan, thận, tim, phổi, giác mạc… tất cả
mọi thứ có thể thay thế được. Cô ấy còn trẻ và rất khỏe mạnh. Cô ấy đến từ
Trung Đông và chúng tôi có rất ít nguồn nội tạng dự trữ tới từ vùng này.
Chúng tôi có cả một đội ngũ vận chuyển luôn sẵn sàng chờ để đưa nội tạng
đến với người nhận ở khu vực phía đông bắc.”
Ajax nhớ lại những bác sĩ vừa rời khỏi khu vực phẫu thuật ban nãy,
gương mặt đầy khẩn trương, chiếc áo phẫu thuật dính máu và cả những
chiếc hộp mà họ mang theo nữa.
“Thường thì sau khi phẫu thuật lấy tạng xong, tôi sẽ không bao giờ
gặp mọi người, đặc biệt là những người mà tôi không quen biết.” Wallace
tiếp tục. “Mỗi khi tiến hành xong một cuộc phẫu thuật, tôi luôn ước gì mình
có thể rời khỏi đây ngay. Nhưng hôm nay thì không được rồi.”
“Thứ lỗi cho tôi vì đã nói điều này.” Ajax nói. “Nhưng trông ông có vẻ
không được khỏe.”
Vị bác sĩ hít sâu một hơi, hai cánh mũi hóp lại. “Tôi hoàn toàn khỏe.
Bản thân anh cũng đã phải đối phó với một vụ tai nạn vô cùng nghiêm
trọng diễn ra ngày hôm nay rồi, thanh tra. Anh đã nhìn thấy những chấn