khác chính là nhóm người này thường dễ mắc một số loại bệnh nhất định
làm ảnh hưởng đến các cơ quan nội tạng chính trong cơ thể họ.”
“Vậy có phải nền tảng dân tộc cũng là một yếu tố không?” Jessica nói.
“Việc này còn phức tạp hơn thế một chút. Cô nói rằng cô đã xem qua
trang web của chúng tôi phải không?”
Jessica gật đầu. Cô đã đi làm từ rất sớm để tránh ách tắc vào giờ cao
điểm trên tuyến đường M4 và đã đến trụ sở tại Bristol một tiếng trước giờ
vào làm. Cô đã có rất nhiều thời gian để tra cứu.
“Vậy thì hẳn cô cũng biết rằng ở Vương quốc Anh đã có một trung
tâm cơ sở dữ liệu cho những người cần ghép tạng và những người đã tình
nguyện hiến tạng. Chúng tôi quản lý tất cả các dữ liệu đó tại đây.”
“Và các vị là người điều phối các ca cho và nhận? Một dạng cơ quan
chuyên sắp xếp các ca cho nhận nội tạng ư?”
Bà giám đốc thể hiện thái độ rằng bà ta không hề cảm thấy câu hỏi có
chút buồn cười nào. “Khi có nguồn dự trữ nội tạng…”
“Sau các vụ tai nạn chết người?”
“Hoặc đôi khi là từ các bệnh nhân mắc bệnh tự nhiên mà không bị tổn
hại đến các cơ quan nội tạng. Khi có những trường hợp như vậy, nếu người
nhà của bệnh nhân không phản đối, những bệnh viện chữa trị cho các bệnh
nhân hiến tạng đó sẽ thông báo cho chúng tôi và chúng tôi sẽ tìm kiếm
những đối tượng phù hợp nhất để tiến hành cấy ghép.”
Thứ quyền lực to lớn như vậy với sự sống của biết bao người. “Những
người thế nào sẽ được chọn lựa? Là những người đã chờ đợi lâu nhất sao?”
“Thời gian chờ đợi cũng là một nhân tố để xét duyệt. Nhưng quan
trọng nhất phải là nhóm máu và HLA - kháng nguyên bạch cầu ở người -
phải tương thích mới được. Sau đó, chúng tôi còn phải tính đến cả một ma
trận gồm các yếu tố như vấn đề tuổi tác, điều kiện sống của bệnh nhân, cơ
hội có được một chất lượng cuộc sống lý tưởng, cả nơi sinh sống của họ
nữa.”
“Nơi sinh sống ư?”