KẺ SỐNG SÓT - Trang 312

gia đình, phần mui đã được hạ xuống, đang trên đường trở về nhà từ vườn
thú Chester. Vụ việc xảy ra từ cuối năm ngoái, mặc dù tôi đã không tìm
thấy bất cứ thông tin nào về nó cho đến tận tháng Ba. Dù sao thì Aayat
cũng đã tự tháo dây an toàn của cô bé. Cha mẹ cô bé đã không để ý thấy.
Khi người cha phải phanh gấp để tránh một con vật chạy ngang qua đường,
tôi nghĩ đó là một con mèo vì dù sao cũng chẳng có thông tin chính xác nào
được ghi lại và người ta cũng chẳng tìm thấy con vật nào cả, thì Aayat…
ừm, tôi nghĩ các xơ cũng đã tưởng tượng được rồi đấy. Cô bé đã bị bắn ra
xa và bị thương rất nặng.”

Nỗi đau buồn bao phủ lên những gương mặt xung quanh cô. Ngoại trừ

Isabel.

“Người ta đã gọi cảnh sát, con đường bị phong tỏa, Aayat và mẹ của

cô bé được đưa lên xe cứu thương hướng thẳng đến bệnh viện gần nhất,
nhưng cô bé được xác nhận là đã chết khi đến nơi rồi.” Jessica kết thúc câu
chuyện của mình.

“Vậy thì điều gì khiến cô quan tâm đến vụ việc này như vậy?” Tabitha

hỏi.

“Cha mẹ của cô bé đề nghị hiến các cơ quan nội tạng của cô bé.”

Isabel nói. “Cứ thế mà đề nghị, như kiểu: “Có ai muốn những thứ này
không?” vậy. Xin lỗi vì đã ngắt lời, nhưng tôi đã được nghe chuyện này
trước rồi.”

“Ôi Chúa ơi!” Tabitha nói.
“Trường hợp như vậy thực sự khá hiếm hoi.” Jessica nói. “Và dường

như họ cũng chẳng hề thể hiện quá nhiều cảm xúc. Thế là, như một loại bản
năng, một bác sĩ của bệnh viện đó đã gọi điện cho cảnh sát. Thật không
may, trong khi chờ cảnh sát đến thì anh ta đã mắc phải một sai lầm khi yêu
cầu cha mẹ của Aayat cho xem thẻ căn cước.”

“Họ không có sao?” Xơ Belinda, một nữ tu có dáng người nhỏ, mập

mạp, khoảng độ tuổi năm mươi, đoán thử.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.