KẺ SỐNG SÓT - Trang 97

Mùi đặc trưng của bình ga đang đun, hòa quyện với mùi thơm từ tinh

dầu hoa hồng mà bà ta sử dụng đã xộc thẳng vào mũi khi gã giật mở cánh
cửa. Ngay phía trước, ngang tầm mắt gã, trên tường nhà xe là bức ảnh đen
trắng chụp một chiếc xe ngựa kéo cùng một người phụ nữ di gan có đôi mắt
đen đang ngồi ở vị trí của phu xe. Mặc dù mẹ gã luôn khẳng định rằng đó
chính là bà cố của gã, nhưng Charles đã từng thề thốt rằng anh ta nhớ là mẹ
của họ đã mua bức tranh này trong một cửa hàng tạp hóa.

Đồ đạc trong nhà xe của mẹ gã có thể nói là tận dụng tối đa diện tích

mặt sàn cho phép. Một vài trong số đó thì vừa khít, còn đa phần thì bị nhồi
nhét bằng bất cứ giá nào. Kiểu họa tiết in hoa yêu thích của bà có mặt khắp
nơi, không góc nào tiệp màu với góc nào.

Mẹ gã, hai em họ của gã và cả hai ông cậu nữa, đang ngồi uống trà. Bà

không cho phép bất kỳ ai trong gia đình được uống rượu khi trời chưa tối,
mặc dù có đôi lần gã đã ngửi thấy mùi cồn trong hơi thở của bà. Bà luôn
chơi một trò rất kỳ lạ với sáu con súc sắc và không bao giờ chịu giải thích
cho đám con trai của mình biết đó là trò gì. “Nói đi.” Bà hạ lệnh, chẳng
buồn ngẩng mặt lên nhìn.

“Hiện vẫn còn hai thi thể mất tích. Nói đúng hơn là ba, bao gồm cả cái

đang nằm ở cốp xe của mẹ nữa.”

“Hai người vẫn mất tích?” Bà ta đập mạnh con súc sắc xuống mặt bàn.

“Chúng ta còn không chắc rằng bọn chúng đã chết hay chưa. Là đàn ông
hay đàn bà?”

“Phụ nữ. Một khoảng độ tuổi ba mươi. Người còn lại chỉ là một đứa

trẻ.”

“Tên là gì?”
“Jessica Lane và Poppy Carlton.”
“Chúng ta đã biết chúng trông thế nào chưa?”
“Vẫn chưa. Con đang tìm hiểu thêm đây.”
Mary với tay qua mặt bàn được tạo thành từ một tấm gỗ mỏng đánh

véc-ni để lấy cuốn bản đồ chỉ đường nhàu nhĩ bị quăn mép và mở trang đã

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.