KẺ TẦM DA - Trang 166

18

Chuyến du lịch của cả nhà tới New York mà Harriet Stanton mong ngóng
nhiều năm trời rốt cuộc đã không diễn ra như kế hoạch.

Nó đã bị trì hoãn bởi một sự việc ngẫu nhiên có thể thay đổi cuộc đời bà mãi
mãi.

Lúc này Harriet đang đứng trước gương trong một căn phòng khách sạn. Cả
đêm qua bà đã trằn trọc trong căn phòng này và nhìn lên bộ vest của mình.
Màu tối. Không phải đen mà là xanh hải quân.

Suýt nữa thì bà đã chọn màu kia. Đúng là xui xẻo vì đã chọn như thế.

Bà nhặt vài mẩu xơ vải bên trên mặt len, phủi một ít bụi - khách sạn này
không đẹp như trong quảng cáo trên mạng (nhưng nó vừa tiền và tính tiết
kiệm là một phần quan trọng trong gia đình Stanton, họ vốn xuất thân từ một
thị trấn có tiêu chuẩn lưu trú là nhà trọ Holiday).

Năm mươi ba tuổi, với bờ vai mảnh khảnh và thân hình quả lê (nhưng là quả
lê nhỏ thôi) , Harriet có khuôn mặt đáng tin cậy với làn da khỏe mạnh và dạn
dày sương gió - vì việc làm vườn, vì những buổi chơi với các con trong
vườn sau giờ học, những buổi dã ngoại và tiệc thịt nướng. Nhưng bà là
người phụ nữ tầm thường cuối cùng trên Trái đất, và những nếp nhăn duy
nhất làm bà phiền muộn không nằm trên gương mặt mà là trên chân váy của
bộ vest - nếp nhăn mà bà sẽ khắc phục.

Nếu nghĩ tới điểm đến của bà, một nơi u ám, bà có thể dễ dàng bỏ qua
khiếm khuyết này. Nhưng đó không phải cách của Harriet. Trên đời có
những cách tiếp cận hoặc đúng hoặc sai, và đó là một cách tiếp cận lười
biếng và lầm lạc. Bà kéo khóa váy rồi thả nó xuống, nó dễ dàng trôi xuống
chiếc váy lót màu be.

Bà lặng lẽ tháo chiếc cầu là rẻ tiền bằng một tay (ồ, Harriet biết rõ các dụng
cụ là quần áo của mình chứ) và cắm phích cho chiếc bàn là không cân xứng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.