KẺ TẦM DA - Trang 103

“Nhưng cậu đã tưởng cô ta đủ tuổi. Thế thì tại sao phải thuyết phục cô ta
không xăm?”

“Anh bạn. Thứ nhất, tôi vẫn nghi ngờ giấy tờ của cô ta. Nhưng đó không
phải lí do chính. Cô ta đến đây vì toàn lí do sai lầm. Anh xăm là để mang
một tuyên ngôn tích cực về bản thân. Chứ không phải để trả thù, không phải
để gí nó vào mặt ai. Không phải vì anh cũng muốn làm đứa con gái ngu
ngốc có hình xăm rồng kia. Xăm mình là để nói lên anh là ai, chứ không
phải để trở thành một người khác. Anh hiểu chưa?”

Không hiểu lắm, biểu cảm của Sellitto nói.

Nhưng Gordon giải thích tiếp, “Anh có thấy tóc tai và cách trang điểm kiểu
gothic của cô ta không? Bất chấp tất cả những điều đó, cô ta không phải là
người thích hợp cho việc xăm mình. Cô ta có chiếc ví Hello Kitty, lạy Chúa
tôi. Lại còn một cây thánh giá Thánh Timothy trên cổ nữa chứ.

Vào thời của anh, chắc anh sẽ gọi cô ta là em hàng xóm nhà bên, anh biết
đấy, kiểu hay đi đến cửa hàng bánh kẹo đồ ngọt ấy.”

Thời của tôi ư? Đồ ngọt? Tuy nhiên, Sellitto vẫn thấy mình đang miễn
cưỡng ngả về phía tin vào câu chuyện của anh ta.

“Bên cạnh đó, tôi không có loại bóng mềm vừa với cô ta,” chàng trai trẻ vừa
nói vừa cười toe toét. Càng đẩy Sellitto xa thêm.

“Một cái gì cơ?”

Anh ta giải thích: một quả bóng tennis anh đưa cho các khách hàng mà anh
nghĩ là họ không chịu nổi cơn đau trong quá trình xăm. “Con bé đó không
chịu được đâu. Nhưng, nếu định xăm thì anh phải chịu đau thôi. Đó là quy
luật: đau đớn và máu. Cam kết đó, anh bạn. Hiểu chưa? Vậy tôi có thể làm
gì cho anh, khi mà bây giờ tôi đã biết không có vụ khủng hoảng tuổi trung
niên nào ở đây.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.