KẺ TẦM DA - Trang 107

tôi được nghe. Mất trí nhớ, anh biết đấy.” Một cái cau mày. “Anh ở đây vì ai
đó có thể là khách hàng của tôi à?”

“Không có lí do gì để nghĩ vậy nhưng có thể.” Sellitto nói thêm, “Nếu chúng
tôi cho anh xem một hình xăm, anh có nghĩ mình biết được điều gì đó về
người đã làm ra nó không?”

“Có thể. Ai nấy đều có phong cách của riêng mình. Kể cả hai nghệ sĩ cùng
làm ở một chỗ cũng sẽ khác nhau. Đó là do cách anh học xăm, chiếc máy
anh dùng, loại kim anh kết hợp với nhau. Cả ngàn lí do. Dù sao, tôi không
thể đảm bảo nhưng tôi đã làm việc với những nghệ sĩ từ khắp cả nước, từng
tới dự hội nghị ở hầu hết mọi tiểu bang. Có thể tôi sẽ giúp được anh.”

“Được rồi, đây.”

Sellitto lục trong cặp của mình và lấy ra bức ảnh Mel Cooper đã in ra.

Gordon cúi sát, cau mày nghiên cứu bức ảnh kỹ càng. “Người đã vẽ cái này
biết mình đang làm gì - chắc chắn là một tay chuyên nghiệp. Nhưng tôi
không hiểu chỗ sưng phồng. Không hề có mực. Da bị rộp lên và xù xì. Mức
độ viêm nhiễm nặng. Và cũng không có màu gì. Anh ta dùng loại mực vô
hình à?”

Sellitto tưởng Gordon đang nói đùa và bảo thế. Gordon giải thích rằng có
những người không muốn phải cam kết, nên họ xăm bằng một hỗn hợp đặc
biệt nhìn bề ngoài là vô hình nhưng sẽ hiện lên dưới tia cực tím.

“Đám đông bóng mềm ấy à.”

“Anh hiểu rồi đó, anh bạn.” Một nắm tay giơ về phía Sellitto. Viên thanh tra
không chịu giơ tay chạm. Rồi chàng nghệ sĩ cau mày. “Tôi có cảm giác còn
chuyện gì đó khác đang xảy ra, đúng không?”

Sellitto gật đầu. Họ đã giữ bí mật về chất độc với báo chí; đây là kiểu cách
thức gây án có thể dẫn đến việc bắt chước. Và nếu có nguồn tin nào đó, hoặc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.