KẺ TẦM DA - Trang 120

Sachs tiếp tục đọc lướt. “Đừng lo. Anh được viết hay lắm. Em cũng thế,
phải thừa nhận như vậy… Chủ yếu nó mô tả về các vụ bắt cóc và kỹ thuật
điều tra.”

Cô lật giở thêm nhiều trang nữa. “Rất nhiều chi tiết mang tính thủ tục của
công việc khám nghiệm hiện trường. Vài chú giải. Có cả một chú thích dài
về tình trạng của anh.”

“Ồ, chắc là đoạn văn thực sự hút độc giả đấy nhỉ.”

“Một đoạn khác về tính chính trị của vụ án.”

Sachs đã lâm vào tình thế căng như dây đàn khi đóng cửa cả một tuyến tàu
để bảo tồn bằng chứng - điều đó đã gây ra sự bất hòa mãi tới tận Albany.

“Còn một chú giải nữa - về mẹ của Pam,” Sachs nói.

Một cô gái trẻ tên là Pam Willoughby và mẹ cô đã bị Kẻ tầm xương bắt cóc.
Rhyme và Sachs đã cứu họ - chỉ có điều hóa ra bà mẹ lại không phải là một
nạn nhân vô tội. Sau khi biết được điều này, Sachs và Rhyme đã tuyệt vọng
truy tìm đứa trẻ. Vài năm trước cuối cùng họ đã cứu được cô bé. Pam giờ đã
mười chín, đi học đại học và làm việc ở New York. Cô đã trở thành đứa em
gái không chính thức của Sachs.

Sachs đọc đến cuối chương. “Hầu như tác giả chỉ quan tâm tới vấn đề tâm lí
của tội phạm: Tại sao hắn lại quá ham thích xương như thế?”

Kẻ bắt cóc đã ăn trộm xương người và điêu khắc, chà và đánh bóng chúng.
Có vẻ như nỗi ám ảnh của hắn bắt nguồn từ thực tế là hắn đã chịu mất mát
trong quá khứ, những người thân yêu bị giết, và hắn tìm được niềm an ủi
trong tâm thức ở sự trường tồn của bộ xương.

Tội ác của hắn là để trả thù cho mất mát ấy.

Rhyme nói, “Trước tiên, tôi nghĩ ta cần tìm hiểu xem liệu nghi phạm của
chúng ta có mối liên hệ nào với chính Kẻ tầm xương hay không. Tìm trong

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.