KẺ TẦM DA - Trang 194

Sellitto hỏi, “Bệnh viện đã an toàn chưa?”

“Đã bị phong tỏa rồi, ừ.”

Câu nói kết thúc cũng là lúc Juarez nhận được một cái trừng mắt từ Sellito.
Lần này thì cậu ta hiểu ra. “Vâng, thưa ngài. Đúng vậy. Nhưng họ khá chắc
là hắn đang ở trong tòa nhà bên cạnh. Thanh tra Sachs đã trông thấy hắn
thoát ra qua lối hầm thông. Chỉ có một chỗ chui lên. Ở kia, tòa nhà văn
phòng của các bác sĩ.”

“Và đội ESU nghĩ hắn vẫn còn ở đó à?”

Juarez nói, “Hắn phải nhanh kinh khủng thì mới thoát ra được. Thanh tra
Sachs đã gọi điện báo ngay lập tức. Toàn bộ chỗ đó bị phong tỏa chỉ trong
vòng hai phút sau cuộc tấn công. Có thể hắn đã ra ngoài, thanh tra ạ, nhưng
không chắc lắm đâu.”

“Hai phút.” Sellitto chà vào chiếc cà vạt nhàu nhĩ của mình, cứ như động tác
ấy có thể là cho tấm vải thẳng như thép, nhưng anh quên béng về nó. Anh
lôi ra một cuốn sổ cũ và bước vào phòng bệnh nhân.

Anh tự giới thiệu bản thân.

Người đàn ông trên giường nói, “Tôi là Matthew Stanton. Ở đây họ không
có bảo vệ à?” Cặp mắt đen của ông nhìn vào Sellitto cứ như thanh tra vừa để
cửa mở cho một tên điên vào vậy.

Sellitto hiểu nhưng anh có việc phải làm. “Chúng tôi đang xem xét việc đó.”
Câu trả lời thực ra không nói thẳng vào câu hỏi. Rồi anh quay sang người
phụ nữ. “Và bà là…”

Người đàn ông nói giọng cứng rắn, “Vợ tôi, Harriet. Đây là con trai tôi,
Josh.”

Chàng trai trẻ đứng dậy và bắt tay Sellitto.

“Bà có thể kể cho tôi chuyện gì đã xảy ra không?” thanh tra hỏi Harriet.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.