KẺ TẦM DA - Trang 226

ngủ chiếm trọn, Samantha nhận thấy mình bị thả xuống sàn nhà rồi kéo xềnh
xệch ngang qua đó, càng lúc càng đến gần ngưỡng cửa tối hơn.

Cô cảm thấy hơi ấm, dòng nước rỉ xuống chân mình - nỗi sợ và sự thiếu
kiểm soát cơ thể do thứ thuốc bí ẩn mà hắn đã tiêm vào cô đã phát huy tác
dụng.

“Không,” cô thì thào.

Và nghe một giọng nói trong tai. “Có.” Từ ấy bị kéo dài ra mãi, như thể
không phải kẻ tấn công vừa nói mà là con côn trùng trên tay hắn đang rít lên
mãi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.