KẺ TẦM DA - Trang 30

hơn. Cụ thể là thính giác. Anh phát hiện có tiếng bước chân lộp cộp ở bậc
tam cấp trước nhà.

Một lát sau, tiếng chuông cửa vang lên và Thom ra trả lời.

Những tiếng dậm và bước chân của vị khách đi vào tiền sảnh và hướng đến
phòng khách đã hé lộ ai là người tới thăm.

“Lon.”

Thanh tra cấp cao Lon Sellitto rẽ ở khúc quanh và bước qua vòm cửa, vừa đi
vừa lột chiếc áo măng-tô Burberry. Chiếc áo màu nâu vàng nhàu nhĩ với rất
nhiều nếp gấp đặc trưng trên hầu hết áo quần của Sellitto - hình thành nhờ
cơ thể hình chum và cách đi đứng chẳng kiêng dè của anh ta.

Rhyme tự hỏi sao anh ta không chịu trung thành với đồ tối màu, chúng sẽ
không làm lộ nếp gấp trên vải nhiều như thế. Mặc dù khi chiếc áo khoác đã
được cởi ra và vắt lên cái ghế mây, Rhyme nhận ra bộ vest màu xanh nước
biển lại có một kiểu vấn đề khác.

“Thời tiết ngoài kia tệ quá,” Sellitto lẩm bẩm. Anh ta rũ mái tóc đen-xám
mỏng dính và vài vụn tuyết rơi ra. Mắt anh nhìn chúng rơi xuống. Anh đã đi
bộ trong bùn và tuyết. “Xin lỗi vì cái đó nhé.”

Thom bảo không cần lo lắng và mang cho anh ta một cốc cà phê.

“Tệ thật,” thanh tra nhắc lại trong lúc khum tay quanh cái cốc như Sachs đã
làm. Mắt anh nhìn ra cửa sổ, ở một bên thành cửa, đằng sau tổ chim đại
bàng, bạn có thể thấy cả băng tuyết, sương mù và những cành cây đen thui.
Và một cái gì đó bé xíu của Công viên Trung tâm.

Rhyme không ra ngoài nhiều lắm và dù thời tiết có thế nào thì cũng chẳng
có ý nghĩa gì với anh, trừ khi nó là một yếu tố trên hiện trường.

Hoặc nó giúp anh phát hiện có khách tới thăm sớm hơn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.