KẺ TẦM DA - Trang 350

Cuối cùng cô cũng đến sảnh chính và đưa những vết tích đã được đóng túi
cho Mel Cooper.

Lincoln Rhyme quay chiếc xe lăn Merits của mình đi vòng qua bàn nơi Mel
đang xem xét bằng chứng và hỏi, “Sao? Có gì không?”

“Không có gì nhiều,” Sachs bảo anh. “Không có gì mấy đâu.”

Rhyme không ngạc nhiên.

Với Nghi can 11-5 thì không.

Sachs nhìn anh thật kĩ, cứ như anh đã kịp uống vài ngụm whisky có độc.

Hay có lẽ cô thấy lo lắng vì nghi phạm đã vào được bên trong, bỏ thuốc vào
chai rượu và thoát ra ngoài mà không ai hay biết gì.

Chúa biết chính Rhyme cũng thấy lo. Thực ra anh còn bực nhiều hơn cả sợ -
bởi vì anh đã không đoán được chai whisky ấy đã bị đầu độc, trong khi đáng
lẽ ra anh phải biết, khi nghĩ lại. Có một sự thật hiển nhiên là Thom sẽ không
bao giờ để một chai rượu bốn mươi độ còn gần đầy trong tầm với của ông
chủ anh ta. Kết hợp chuyện ấy với thực tế Lon Sellitto và Seth McGuinn đã
bị tấn công và một hoạt động của cảnh sát đang được triển khai ngay bên
ngoài tòa dinh thự của anh, một sự đánh lạc hướng hoàn hảo, phải, đáng lẽ
Rhyme phải đoán ra chứ.

Nhưng, ngược lại, vị cứu tinh lại đến từ một cuộc gọi tới 911. Một người đi
đường khi băng qua phố bên kia đã trông thấy ai đó chui vào khu vực dịch
vụ đằng sau nhà Rhyme và nhét túi một cây kim tiêm dưới da.

“Trông có vẻ đáng nghi,” Người làm phúc đã báo cáo. “Bọn nghiện ấy, có
khi sẽ tìm cách đột nhập vào nhà, anh biết đấy.”

Nhân viên tổng đài đã gọi cho Rhyme, anh lập tức hiểu ra chai
Glenmorangie bị đặt nhầm kệ chính là quả táo của Bạch Tuyết.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.