KẺ TẦM DA - Trang 408

57

Harriet Stanton đang quay về cùng chồng bà, Matthew, từ Trung tâm y tế
Thượng Manhattan ở Marble Hill.

Họ đang ngồi trong chiếc xe taxi, số tiền xe bấy giờ đã là mười bảy dollar.

“Nhìn mà xem,” Matthew bực dọc nhìn đồng hồ. “Bà có tin được không?
Đến lúc chúng ta về tới khách sạn thì nó phải nhảy đến ba mươi mất. Đi tàu
điện ngầm rẻ hơn nhiều.” Matthew lúc nào cũng hơi ki bo. Giờ đây, sau cuộc
chạm trán chớp nhoáng với tử thần - hay với hệ thống chăm sóc sức khỏe
của thành phố New York - tâm trạng của ông vẫn không cải thiện.

Trong trạng thái gì cũng ừ của mình, bà Harriet trả lời rằng khi nghĩ đến khu
vực họ đang đi qua đây - khu Bronx và Harlem - chẳng lẽ tiêu chút tiền
không tốt hơn sao? “Và nhìn trời mà xem.”

Nơi họ sống, ở vùng hạ Illinois, thời tiết có thể vừa lạnh vừa nhớp nháp.

Mặc dù vậy nó có vẻ không lạnh bẩn và nhớp nháp. Từ “bị vấy bẩn” nổi lên
trong đầu bà.

Matthew nắm tay bà, đó là một cách nói, ừ, tôi cho là bà nói đúng.

Hóa đơn viện phí của ông không đến nỗi tồi tệ lắm, dù không dễ đọc.

Đúng là ông đã bị đau tim - hay dùng đúng từ chuyên môn là nhồi máu cơ
tim - nhưng không cần phải phẫu thuật. Thuốc thang và các bài tập chậm rãi
nhưng đều đặn tăng dần sẽ chữa được bệnh, bác sĩ đã dặn họ như vậy. Tất
nhiên là aspirin nữa. Lúc nào chả là aspirin.

Bà gọi cho con trai họ, Josh, ở khách sạn và bảo cậu ta tới lấy thuốc cho
Matthew. Bác sĩ đã gửi chúng tới một cửa hàng thuốc gần đó. Matthew ngồi
im lìm trên ghế taxi và nhìn chằm chằm vào khung cảnh. Bà đoán ông thích
thú ngắm nhìn con người, từ cái cách mắt ông nhảy nhót từ đám khách bộ
hành này sang đám khác.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.